Trời đêm mờ ảo.
Sau nửa ngày chụp ảnh và những chuyện bất ngờ vào buổi tối, Việt Xán cả người rã rời, về đến nhà liền lười biếng nằm vật ra sofa.
Sau khi tốt nghiệp, cô chuyển ra khỏi nhà, sống một mình trong một căn hộ ở trung tâm thành phố, mỗi tuần về nhà một hai lần. Bố mẹ vẫn như cũ, không ly hôn, sống với nhau gượng ép như đối tác.
Việt Xán không có hứng thú yêu đương, điều này có liên quan rất lớn đến cách sống của bố mẹ cô, nhưng không hiểu sao, cô lại động lòng với Bạc Vãn Chiếu.
Thích ai không thích lại đi thích Bạc Vãn Chiếu, thỉnh thoảng Việt Xán vẫn nảy ra ý nghĩ này.
Những năm qua, cô cũng có không ít người theo đuổi, đôi khi gặp được những cô gái có ấn tượng tốt, cô cũng sẽ nghĩ, có nên thử qua lại không?
Nhưng cô vẫn không làm được, vì Bạc Vãn Chiếu, cô quá hiểu cái cảm giác rung động là như thế nào, bao nhiêu năm sau này, cô không còn gặp lại được cái nhịp tim rộn ràng như tuổi mười tám mười chín nữa.
Nếu không gặp được thì cứ độc thân thôi, Việt Xán nghĩ thoáng, đôi khi cô nghĩ, nếu không gặp Bạc Vãn Chiếu, tình hình hiện tại của cô có lẽ sẽ hoàn toàn khác? Ít nhất cô sẽ thử yêu đương.
Lần sau rung động, cô nhất định phải thích một người đủ thích mình, sẽ chủ động với mình, sẽ mở lòng với mình, sẽ không để mình thích đến mức tủi thân và vất vả.
Nghe tiếng mưa, Việt Xán lòng nóng như lửa đốt, cô đứng dậy đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692931/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.