Việt Xán nhắm mắt ngủ thiếp đi, Bạc Vãn Chiếu khẽ liếc nhìn gương mặt đang ngủ của cô ấy, chợt nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Việt Xán, lúc đó Việt Xán còn nhỏ, các đường nét trên khuôn mặt không tinh tế như bây giờ, vẫn còn phúng phính má, ở phòng khách học đàn piano cùng mẹ.
Xinh đẹp như một cô bé bước ra từ truyện cổ tích, cô liếc mắt là hiểu, họ là người của hai thế giới.
Có lẽ lúc đó cô quá chật vật và đáng sợ, Việt Xán nhìn cô, mãi không chịu mở miệng gọi một tiếng "chị". Cô có thể cảm nhận được Việt Xán không muốn đến gần mình, đó là điều đương nhiên, không ai muốn đến gần một người lấm lem bùn đất, huống chi là một người lớn lên trong ấm áp như Việt Xán.
Việt Xán từ nhỏ đã được nuông chiều, có chút tính khí trẻ con, nhưng không hề đáng ghét, một cô gái có nụ cười rạng rỡ và biết làm nũng, ai nhìn thấy cũng sẽ thích.
Cô luôn cảm thấy Việt Xán chính là đại diện cho "những điều tốt đẹp", còn cô thì là từ trái nghĩa của Việt Xán.
Nhiều năm trước là vậy, bây giờ cũng vậy.
Nghĩ ngợi rất nhiều chuyện, cô mất ngủ cả đêm, mãi đến gần sáng mới thiếp đi một chút.
Lại mơ thấy Việt Xán.
Mơ thấy Việt Xán ôm cô vỗ về, nhưng cô lại bóp cổ Việt Xán, khiến Việt Xán toàn thân đầy thương tích, Việt Xán bắt đầu cùng cô rơi lệ đau khổ, không còn cười được nữa.
Bạc Vãn Chiếu tỉnh dậy thì trời đã sáng, cô ngủ chưa được hai tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692928/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.