Đêm mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa bên ngoài ồn ào, còn trong phòng lại tĩnh lặng, hai người trên giường ôm nhau, môi chạm môi khẽ hôn nhau không dứt.
Việt Xán mượn cớ xúc động mà hôn, được chiều chuộng, cô càng mặc kệ tim đập loạn xạ, cảm giác mềm mại dễ chịu từ môi truyền đến khiến cô luyến tiếc, hôn mãi không muốn dừng.
Bạc Vãn Chiếu không hoàn toàn nhắm mắt, lòng bàn tay cô ấy đặt sau gáy Việt Xán, lúc siết chặt lúc thả lỏng, vẫn còn sót lại một chút lý trí mơ hồ. Nếu đủ tỉnh táo, lúc này cô ấy không nên để hai người vượt quá giới hạn, càng không nên lặng lẽ đáp lại sự táo bạo của Việt Xán.
Việt Xán không biết mình đã hôn bao lâu, cô rời môi, mơ màng nhìn người mình vừa hôn, hai má ửng hồng càng thêm rõ rệt. Cô đã bình tĩnh lại một chút, nhưng chỉ một chút thôi, cô nhìn Bạc Vãn Chiếu, tim đập như trống dồn.
Hai người vẫn ôm nhau thật gần, chóp mũi gần như chạm vào nhau.
Đầu óc Việt Xán hoàn toàn rối bời, thứ tình cảm không tự chủ được chiếm thế thượng phong, cô không biết nói gì, liếc thấy đôi môi Bạc Vãn Chiếu dần trở nên hồng nhuận, không nhịn được lại xích lại gần, tiếp tục muốn hôn.
Bạc Vãn Chiếu cố gắng kìm nén sự thôi thúc đang lan tràn, cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy gáy Việt Xán, giọng khàn khàn dịu dàng: "Việt Xán, không được."
Chóp mũi đã chạm chóp mũi, Việt Xán không nghe lọt tai những lời nói bên cạnh, vừa nãy rõ ràng đã hôn lâu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692927/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.