Sáng hôm sau, Bạc Vãn Chiếu tỉnh dậy đúng giờ lúc bảy giờ, người bên cạnh vẫn còn đang say giấc nồng. Cô ngồi dậy trên giường, nhìn đồng hồ, rồi gọi Việt Xán đang ngủ say sưa bên cạnh: "Dậy thôi."
Việt Xán không hề nhúc nhích, không nghe thấy gì.
Bạc Vãn Chiếu khẽ vỗ nhẹ lên người cô ấy qua lớp chăn, gọi lại: "Dậy nào."
Việt Xán nhắm mắt nhíu mày, lặng lẽ kéo chăn trùm kín đầu.
Bạc Vãn Chiếu: "..."
Cô nghiêng người tới, trực tiếp kéo chăn ra, để lộ mặt Việt Xán.
Lúc này Việt Xán mới mở mắt ra, tóc tai bù xù, tóc dài của Bạc Vãn Chiếu quét qua mặt cô khi nghiêng người tới, ngứa ngáy khó chịu. Cô mơ màng nhìn Bạc Vãn Chiếu, không nói gì, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của cô ấy xoa dịu phần nào cơn ngái ngủ của cô.
Bạc Vãn Chiếu nhìn xuống cô, khẽ nhắc nhở: "Không dậy là không kịp đi học đâu."
Việt Xán: ???
Vừa tỉnh dậy đã nghe thấy "lời thì thầm của ác ma".
"Không đi đâu, ai thích đi thì đi." Việt Xán hừ một tiếng bướng bỉnh, nhắm mắt tiếp tục rúc vào chăn.
Bạc Vãn Chiếu lại kéo chăn ra.
Việt Xán túm chặt chăn, "Bạc Vãn Chiếu!"
Bạc Vãn Chiếu: "Ừ?"
Việt Xán nũng nịu nói: "Hôm qua tôi xin nghỉ rồi."
Bạc Vãn Chiếu nhịn cười, không trêu nữa, để cô ngủ tiếp.
Việt Xán bị trêu tỉnh rồi, cô nằm ườn trên giường một lúc, rồi cũng dậy xuống giường, chạm mặt Bạc Vãn Chiếu vừa đánh răng rửa mặt xong ở cửa phòng tắm.
Bạc Vãn Chiếu hỏi: "Không ngủ thêm chút nữa à?"
Việt Xán dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692916/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.