Nghe Bạc Vãn Chiếu khẽ nói, Việt Xán vừa ngạc nhiên vừa im lặng, được nước lấn tới cũng được, điều này tốt đến mức khó tin.
Việt Xán vốn dĩ chẳng mấy khi thấy ngại ngùng, nhưng lần này thì đúng là ngượng chín cả mặt. Cô nhớ lại những lần mình liên lạc với Bạc Vãn Chiếu, hình như đúng là có hơi cố ý thật. Nhưng mà, cô vẫn giả vờ ngốc nghếch cãi lại: Có hả? Bạc Vãn Chiếu nhìn thấy tin nhắn thì đáp lại: Không có hả? Một câu hỏi vặn lại đầy sức nặng. Thôi thôi thôi, Việt Xán đầu hàng, gửi một cái sticker rối rắm gãi đầu qua. [Việt Xán] Chị nhất định phải nói toạc ra vậy sao? Khóe miệng Bạc Vãn Chiếu hơi cong lên, Việt Xán đúng là con hổ giấy, chỉ cần chọc nhẹ một cái là lộ nguyên hình. Cô thừa nhận, đối với Việt Xán, đôi khi cô cũng có chút... thích thú trêu đùa. Bạn bè để chia sẻ chuyện thường ngày thì Việt Xán có cả tá, cô cũng chẳng hiểu vì sao mình cứ muốn tìm đến Bạc Vãn Chiếu, người lúc nào cũng hờ hững chẳng nóng chẳng lạnh ấy. Có lẽ là do trước kia hai người sớm tối có nhau, thật sự là "bồi dưỡng" ra tình cảm rồi, cô rất nhớ khoảng thời gian đó. Đã nói toạc ra rồi, Việt Xán dứt khoát hỏi luôn: Có muốn xem nữ sinh đại học trẻ trung đánh quần vợt không? Sự chú ý của Bạc Vãn Chiếu dần chuyển sang cuộc trò chuyện phiếm của hai người, tiếng mưa cũng không còn ồn ào như trước nữa, cô không hiểu câu nói chẳng đầu chẳng cuối của Việt Xán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692904/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.