Cô gái lịch sự nói một câu "Không sao" rồi rời đi.
Bạc Vãn Chiếu nghĩ chắc mình mệt quá rồi, cô lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Chú mèo nhỏ vẫn đứng nguyên tại chỗ, kêu meo meo với cô.
Bạc Vãn Chiếu cúi đầu nhìn mèo, là con mèo hay được gọi là Bánh Mì Bẩn, cô gặp nó mấy lần rồi, có lẽ trước đây Việt Xán cho nó ăn quá thường xuyên, dù Việt Xán không còn đến đây nữa, nó vẫn thường xuyên đến đây chờ đợi.
Chú mèo nhỏ tiến lên dụi dụi vào ống quần cô, nũng nịu không tiếng động, rồi lại ngước lên nhìn cô, đôi mắt tròn xoe, như đang hỏi người kia sao không đến.
...
Hơn hai tháng, Việt Xán đi khắp đông tây nam bắc, đến giữa tháng 8, hành trình cũng gần đến hồi kết, chơi thêm vài ngày nữa là phải về Nam Hạ rồi.
Lịch trình của họ sắp xếp không quá dày đặc, nhưng đi chơi một vòng lớn khắp nơi như vậy, nói không mệt là giả.
Đến thành phố cuối cùng cần check-in, tối đó mọi người ăn cơm xong về khách sạn, không sắp xếp hoạt động nào khác, đều muốn nghỉ ngơi sớm.
Việt Xán và Chung Nhiên ở chung một phòng, Lạc Dương và chị họ Trang Khỉ Mộng ở cùng nhau.
Về đến phòng, Việt Xán đi tắm, rồi vùi mình vào chăn ấm nệm êm, ôm một chiếc gối lười biếng than thở với Chung Nhiên: "Năm tới tớ không muốn đi du lịch nữa đâu."
"Tớ cũng vậy, muốn về nhà rồi." Chung Nhiên cũng uể oải, dựa người trên sofa chỉnh sửa ảnh.
Việt Xán nằm một lát, cầm điện thoại lên nghịch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692900/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.