Bút Lang Hào nhuốm mực đen yên lặng treo giữa không trung, giống như trong chờ đợi chợt loé nhớ nhung, sẽ thấy trong phút chốc đem giấy trắng Tuyên Thành hoàn toàn làm bẩn.
Tỳ nữ cúi người bước nhỏ đi tới, bẩm báo Mạc Lan cầu kiến, Thành Thái Minh nghe xong vẫn bất động như bàn thạch, chỉ chăm chú nhìn theo những điểm mực rơi xuống, thản nhiên nói ra bốn chữ: “Để cho hắn đợi.”
Người nọ tất nhiên là phải tới, tân thiếp bị nhốt, vợ yêu mất tích, dấu vết lưu lại cũng đều chỉ về phía lưu trang, cho dù hắn không đủ thông minh, cũng sẽ biết một chuyến này, là phải có.
Chính là, sau đó thì sao?
Hoành đao đoạt ái (Dùng biện pháp mạnh, dùng bạo lực để cướp đoạt tình yêu) bất quá chỉ là một ý niệm, cho dù như có như không giữ người bên cạnh, cũng không thật sự nắm chắc.
Cho đến khi một giọt mực rơi khỏi giấy tuyên thành, bút pháp một chữ cũng chưa buông xuống, ngón tay Thành Thái Minh trở nên trắng bệch, cuối cùng lại chậm rãi buông ra, đem bút Lang Hào thả lại vào giá bút ngà voi, vung tay áo đi ra cửa phòng.
“Trang chủ.” Mạc Lan vừa thấy y, lập tức quỳ xuống hành lễ.
Thành Thái Minh liếc xéo hắn một cái, phất tay bảo người hầu toàn bộ lui ra, rồi mới ngồi yên trên chủ vị.
Mạc Lan không được đáp lời, chỉ có thể tiếp tục quỳ. Trang chủ từ sau khi làm khó dễ Linh nhi, hắn tiếp tục lo lắng cũng không thể làm được gì cả. Có điều hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tam/1992681/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.