Giác Linh Chân Nhân đi đường vô cùng cẩn thận, gần như là không giao tiếp với ai. Ông di chuyển trên đôi chân của mình bằng một loại thân pháp cơ bản. Để tránh gây chú ý cho nên ông chỉ lướt đi chứ không phi hành.
Mà thật ra thì ông muốn phi hành cũng khó, vì không duy trì được lâu. Lượng chân khí của một linh đồ tam trọng không thể chèo chống một người phi hành quá lâu được.
Khi đến trước cửa Thất Sơn Gia Viên thì Giác Linh Chân Nhân không khỏi ngơ ngẩn cả người. Bởi vì đập vào mắt ông là một hàng dài người quỳ gối hai bên đường.
Từ chỗ này đi tới cổng cũng phải hơn 4km mới tới. Một con đường dài 4km được trang trí hai bên bằng những người quỳ gối.
Giác Linh Chân Nhân chưa hiểu được chuyện gì. Nhưng mà ông nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì lại sinh ra ác cảm đối với Thất Sơn Gia Viên. Theo ông nghĩ, làm như thế này có phải là đã khinh người quá đáng lắm rồi không?
Chỉ vì đề cao uy quyền mà dùng người quỳ gối để trang trí!
Giác Linh Chân Nhân nghĩ tới Trần Minh Quân, có nhìn như thế nào thì cậu ta cũng không phải loại người như vậy.
Trong lòng bằng đầu sinh ra thoái ý, Giác Linh Chân Nhân là một người có tấm lòng vô cùng nhân hậu. Ông sẽ không thể chấp nhận giao du với loại người xem thường nhân mạng con người thế này.
Đứng nhìn thẳng hướng xa xa, dù còn hơn 4km nhưng cổng chính Thất Sơn Gia Viên đủ to lớn và đồ sộ để có thể nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-son-tien-mon/936581/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.