Người đàn ông này nghe xong thì cười to lên, khiến cho 6 tên vệ sĩ chẳng hiểu ra làm sao.
“Ha ha ha … ha ha ha ha. Cuối cùng thời khắc này cũng đến. Cuối cùng thời khắc này cũng đến.”
Vừa cười hắn vừa lấy ra 3 tấm thẻ bài linh hồn, thần thức truyền vào một tin nhắn.
“Phương sư đệ, Đào sư đệ, thời điểm đã đến, hẹn gặp 2 người tại An Giang trong tối nay”
Phúc Minh truyền xong tin tức thì nhìn ra mặt kính của thang máy. Thang máy này là thang máy nằm sát ngoài trời, thông qua các mặt kính có thể thấy toàn cảnh bên ngoài.
Hắn vươn bàn tay ra, đặt lên mặt kính. Chỉ nghe âm thanh “xoảng” vang lên, toàn bộ tấm kính đã biến thành bột mịn, khói bụi theo làn gió bay đi, không một mảnh kính nhỏ nào rơi xuống mặt đất.
Các vệ sĩ thấy vậy thì vươn tay ra định giữ chặt Phúc Minh để bảo vệ cho hắn. Nhưng mà động tác của bọn họ đã chậm, tấm kính vừa vỡ thì Phúc Minh đã bước ra bên ngoài.
Phúc Minh đạp trên không khí như đạp trên đất bằng, sau vài bước thì đã đi ra bên ngoài thang máy. Hắn xoay người lại nói với 6 tên vệ sĩ.
“Nói lại với Du Linh, ta có việc riêng cần làm. Một tuần sau ta sẽ trở lại, trong thời gian này, Mỹ Phẩm Vĩnh Xuân sẽ do cô ta tự quyết định mọi thứ”
Nói xong thì Phúc Minh vụt bay đi, tạo ra một tiếng nổ vượt âm, thân hình của hắn như một máy bay phản lực, phóng thẳng phương hướng tỉnh An Giang mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-son-tien-mon/936560/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.