Ngay khi trạng thái cân bằng xuất hiện, linh hồn thể của Trần Minh Quân liền không còn cảm thấy chán ghét bùa liệt hồn nữa.
Thậm chí hắn còn thấy thân cận, cứ như trước nay linh hồn thể của hắn luôn sánh đôi cùng bùa liệt hồn vậy. Trần Minh Quân cứ lẳng lặng tập trung quan sát, hắn muốn tìm ra nguồn gốc của sự quen thuộc này.
Từ lúc có thể chuyển dời ý thức vào hồn thể, hắn vẫn chưa từng quan sát kỹ, còn rất nhiều bí ẩn chưa được khám phá hết. Đây xem như là một cơ hội để hắn có thể tìm hiểu.
Ý thức của Trần Minh Quân chìm sâu vào bên trong hồn thể, đào sâu tới những cảm giác nguyên thủy nhất của nó.
Đây là những cảm giác mà hồn thể trải qua trong thời gian Trần Minh Quân chưa thể chuyển dời ý thức vào chúng.
Việc này chẳng khác nào cố gắng nhớ lại khi ta còn trong bụng mẹ. Lúc đó ta đã thấy gì? Nghe gì? Và cảm nhận được những gì?
Thời gian cứ thế trôi qua,
1 giờ sau, Trần Minh Quân đã tìm thấy điều gì đó, nhưng rất mơ hồ và không rõ ràng. Giống như hắn vừa tìm ra một sự quen thuộc, nhưng rồi cảm giác đó lại nhanh chóng biến mất.
2 giờ sau, Trần Minh Quân lại bắt được cảm giác quen thuộc kia. Lần này hắn nhanh chóng tập trung cảm nhận nó. Nhưng mà thứ này vẫn giống như một mùi nước hoa bên đường, thoáng bay qua rồi lại biến mất.
3 giờ sau, khi cảm giác quen thuộc lại đến, Trần Minh Quân vận dụng tinh thần và thần niệm cường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-son-tien-mon/936552/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.