“Dương Tiểu Thảo!!!” Dạ Ngưng sắp phát điên mất, xông lên túm Tiểu Thảo đang vểnh mông đè lên người tuyết dậy. Nhìn người tuyết bị nát bét thê thảm đến không nỡ nhìn, lòng Dạ Ngưng lạnh toát. Người tuyết a, nàng bắt đầu đắp từ tận nửa đêm, giờ lại tận mắt thấy người tuyết đã được đắp xong xuôi bị Tiểu Thảo dùng mông đập nát!
“Dương Tiểu Thảo, bà có biết tôi mất bao lâu để đắp người tuyết này không hả? Bà là đồ khốn kiếp!”
Tiểu Thảo cũng thực ủy khuất, vốn là muốn bổ nhào vào Dạ Ngưng, ai ngờ lại lao vào người tuyết, mà mặc kệ nói thế nào thì cũng chính nàng đạp nát người tuyết của người ta, nổi giận cũng là chuyện bình thường. Nàng cũng không giải thích gì, đầy trông mong nhìn Dạ Ngưng, nhắm mắt lại, trên mông trên thân đều là tuyết, hơn nữa nàng còn đội một cái mũ tròn tròn, rất có cảm giác người tuyết tái hiện nhân gian.
“……” Nắm đấm vốn định vung ra lại khựng lại giữa không trung, Dạ Ngưng vừa tức vừa buồn cười nhìn Tiểu Thảo, con bé này cũng thật là, sao lại thật thà đến vậy, cứ như thế chờ bị đánh, trách không được, một quả hồng mềm như vậy, bảo sao Phong tổng không bắt nạt. A, đúng rồi, Phong tổng đâu?
Dạ Ngưng nhìn chung quanh tìm kiếm, Tiểu Thảo đợi mãi cũng không thấy Dạ Ngưng đánh mình, liền mở to mắt, cười cười với nàng. Quả nhiên, Ngưng Ngưng yêu mình hơn người tuyết!
“Phong tổng đâu, Tiểu Thảo?”
“Sao tôi biết được.” Vừa nhắc đến Phong tổng Tiểu Thảo liền ngượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-ra-thi-em-rat-trong-sang/3009487/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.