Dạ Ngưng vốn không lo lắng gì, nhưng khi nhìn thấy nụ cười đầy thâm ý như vậy của Tiếu Vũ Hàm, lập tức liền đỏ mặt, chân không tự giác được từng bước lui về phía sau.
Lão Đại ở một bên tức đến nghiến răng nghiến lợi, lão Tứ, mày không thể đứng thẳng lên một chút sao? Cứ như vậy thì còn thử xem yêu hay không yêu làm gì nữa? Nhìn bộ dạng của mình xem? Bảo không phải lòng cô Tiếu thì ai tin được?!
Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng co quắp của Dạ Ngưng, ý cười trên mặt càng đậm, quay đầu nhìn nhìn quyển sách trong tay lão Đại: “Có vấn đề cần hỏi sao?”
“Vâng.” Lão Đại vội vàng đáp lời, Tiếu Vũ Hàm gật đầu.
“Chờ một chút, tôi đi đem giao bảng biểu này rồi sẽ trở lại.”
Lão Đại gật đầu, Tiếu Vũ Hàm cười nhẹ, đứng dậy đi ra cửa, lúc đi qua Dạ Ngưng còn không cẩn thận huých nhẹ tay vào lưng nàng một chút.
Trơ mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm đi ra cửa, lão Đại lập tức bùng nổ: “Không phải tao chứ tao nói này, lão Tứ, sao mày lại trở nên vô dụng như thế hả?”
Thực dọa người, lão Đại thật hối hận đi cùng Dạ Ngưng đến đây, đi cùng nàng tới hỏi vài câu đã đem phẩm vị của mình hạ xuống đủ thấp, bây giờ còn sắp cùng nhau mất mặt.
Dạ Ngưng ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của lão Đại, mặt vẫn còn phiếm hồng, nâng tay phải lên, áp lên mặt, mắt híp lại, nở nụ cười.
Thơm quá à.
……..
“Dạ Ngưng!!!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-ra-thi-em-rat-trong-sang/3009333/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.