Dạ Ngưng buồn rầu, bởi vì mất ngủ mà u buồn, lúc ban đầu buồn là thể hiện ở việc ôm sách tiếng Anh đi học triết học, mà hiện giờ đã phát triển đến mức ăn trộm trứng gà của lão Tam đặt trên bàn nhìn chằm chằm cười.
“Nó không có vấn đề gì chứ?” Lão Nhị huých huých lão Đại.
Lão Đại vừa đi xếp hàng mua mỳ lạnh* tươi ngon trở về, còn đặc biệt đòi túi nhựa màu đen để đựng, chính là muốn theo đuổi hương vị hoàn mỹ nhất, cô lau đi mồ hôi trên trán, lắc đầu: “Ai biết được.”
“Lão Tam sẽ lập tức trở lại, nó còn không mau ăn đi, nhìn chằm chằm cười chờ để ấp trứng nở ra gà con à?” Lão Nhị bị nụ cười của Dạ Ngưng làm cho lông tơ cả người dựng đứng, lão Đại cũng có chút cảm giác quỷ nhập vào thân, nuốt nuốt nước miếng, thử gọi Dạ Ngưng.
“Lão Tứ, mang rác lại đây.”
Vẫn có phản ứng, Dạ Ngưng cầm trứng gà, ngẩn ngơ đứng lên, lê bước đi đến trước mặt lão Đại, nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt.
Lão Đại bị biểu tình của Dạ Ngưng làm cho nổi da gà, bờ vai run rẩy, lặp lại: “Vứt rác đi.”
Cái này Dạ Ngưng nghe liền hiểu, gật đầu, tiến lên, không nói hai lời đưa trứng gà cầm trong tay đặt lên bàn của lão Đại trước, tiếp theo cầm túi mỳ lạnh ở bên kia, ném vào thùng rác, động tác thoăn thoắt, lưu loát gọn gàng.
…..
…..
Lão Nhị trầm mặc, mặt lão Đại tái đi, nhưng cố tình đúng vào lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-ra-thi-em-rat-trong-sang/3009332/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.