-"Đừng lo lắng quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
-"Việt Anh đã nói thế rồi thì cứ yên tâm đi, thể nào con cáo đó cũng lòi bộ mặt gian xảo ra nhanh thôi."
Giá như tôi đủ sáng suốt như Việt Anh, hoặc... mạnh mẽ như Thảo Ly thì tốt biết mấy. Nhưng tôi chỉ là tôi, là Diệp Anh, là một đứa nhút nhát, nhu nhược, luôn luôn bất thành trong việc cố gắng tỏ ra kiên cường.
-"Mày bị sao vậy? Sao còn đứng ngây ra đó? Về nhà thôi."
-"Cậu... cứ đi trước đi."
Tôi đáp, và rồi không kịp để Thảo Ly trả lời đã vội vàng chạy biến.
Cái nắng chiều muộn sao lại gay gắt như thế? Hồi bé mẹ thường bảo nắng buổi chiều rất dễ đen da, nhưng giờ thì tôi chẳng còn tâm trạng đâu để mà suy nghĩ đến những chuyện đó. Nghĩ kĩ thì đen đen một chút cũng tốt, dù gì cũng đã xấu sẵn rồi, có xấu hơn chút nữa cũng không sao, chí ít là khi bị người khác chê bai về nhan sắc, tôi còn có cơ hội đổ lỗi cho làn da này, không phải sao?
-"Cháu gái ơi, mua giúp ông cái bánh được không? Bánh ông làm ngon lắm, lại sạch sẽ nữa."
Tôi không hay mua đồ từ những người bán rong, nhưng có lẽ cái cảnh ông lão ngoài bảy, tám mươi tuổi tay xách theo giỏ bánh lang thang khắp công viên trong buổi chiều muộn đã khiến cho lòng thương cảm trong tôi trỗi dậy.
Thật ra thì tôi hơi dị ứng với bánh giò, có thể là vì mùi vị của nó, hoặc cũng có thể cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-qua-kho-de-ben-anh/2063773/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.