Tay bị người nắm mạnh, nàng kinh ngạc nhìn ánh mắt kiên trì của Văn Ngọc Hổ, đôi mắt sáng trong như nước lần đầu phủ lên sự lo lắng, hắn nắm chặt tay nàng đến phát đau, nói: “Không được nghĩ đến hắn!”
Hai người đang đứng ở chỗ rẽ, phía trước là Văn Ngọc Đang đang đi xuống lầu, sương phòng hai bên mơ hồ truyền ra tiếng nói chuyện ồn ào, trên hành lang ngoài bọn họ thì không còn ai khác.
“Chúng ta đi xuống rồi nói.” Sương phòng mỗi lúc đều có thể có người đi ra, Thất Nương không cho chỗ này là nơi thuận tiện để nói chuyện, tay cố sức rút ra, nhưng lại không thể thoát khỏi tay hắn, ngược lại bị hắn đẩy một cái, thân mình bị ép dựa sát vào tường, tiếp đó cánh tay kia của hắn cũng chống lên vách tường, giam nàng trong nhà tù của tường và vòng tay thân thể hắn.
Hai người đối diện nhìn nhau.
“Nàng đang nghĩ đến hắn!” Trong lời nói có pha lẫn sự buồn bực muộn phiền, hắn nheo lại đôi mắt tối đen như mực.
“Đúng là nghĩ đến.” Thất Nương thừa nhận, liền nhìn trong mắt hắn cháy lên rực lửa, vội vàng cuống quýt dập lửa: “Ta không thích Hạ Lan Thuyền! Thật sự!” Từng có vết xe đổ trước đó, nàng cũng không nghĩ ở trong này tự mình biểu diễn, cũng không muốn nhìn con mèo lớn này diễn tiết mục biến thân.
Văn Ngọc Hổ đọc được trong mắt Thất Nương sự thản nhiên, hỏa diễm trong mắt hắn dần tắt, gật đầu nói: “Ta tin, nhưng nàng nghĩ đến hắn làm gì?” Khẩu khí có chút bất mãn.
Thất Nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nuong-xuyen-viet-chi-tien-duyen-ngo/726861/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.