Bắc Thiên Tuyết cười hì hì nói :” Ta ước gì có được một con Cầm Vương Loan Điểu “, rồi quay sang nhìn hắn.
Hắn lúc này, “???”, nhẹ nhàng hỏi:
“ Đừng nói là ngươi muốn ta, kiếm cho ngươi một con đó nha”.
Bắc Thiên Tuyết hừ một cái, hờn dỗi :
” Coi như ta chưa nói gì, thương ai đó từ nhỏ tới bây giờ, chỉ một con Loan Điểu mà cũng không nỡ”.
Hắn thầm nghĩ :“ Cái gì mà chỉ một con Loan Điểu, nó là yêu thú đứng hàng thứ ba được yêu thích nhất được không. Lại còn nghe nói đã 500 năm chưa ai sở hữu được”.
Mặt ngoài thì hắn vỗ ngực cười đáp “ Yên tâm đi tỷ, ta sau này sẽ kiếm về một con làm quà tặng cho ngươi”.
Bắc Thiên Tuyết nghe thấy vậy mỉm cười đắc ý :“ Như vậy quả không uổng tỷ thương ngươi nhiều nhất” , vừa nói vừa tranh thủ hôn một cái vào má của hắn.
Hắn chỉ biết trợn mắt lên nhìn đại khái ý tứ là ” Ngươi không chiếm tiện nghi của ta thì không được à”.
Bắc Thiên Tuyết vứt lại một ánh mắt như nói “ Ngươi không phục có thể đánh ta nha”.
Bắc Tiểu Lục ngậm ngùi chấp nhận sự thật, hắn cũng sắp Trúc cơ rồi phải nhanh chóng vượt lên cô nàng này, rồi treo lên đánh tới phục thì thôi.
— QUẢNG CÁO —
Bắc Thiên Tuyết thấy biểu tình của tên tiểu tử nhà mình như vậy càng cười vui vẻ, nghĩ thầm :“ Tiện nghi hài tử nhà mình không chiếm, không lẽ để người ngoài chiếm”, Hừ hừ.
Nàng nói tiếp :“Được rồi chắc hai ngọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguyet-tu-chan-gioi/215559/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.