Cũng không biết đi mất bao lâu, khi Thiên Tuyền trở về tinh điện đã nhìn thấy Khai Dương sốt ruột đứng trước điện, tựa hồ có việc khẩn cấp.
“Thiên Tuyền!!”
Khai Dương vừa thấy Thiên Tuyền, vội vàng chạy đến giữ hắn kéo vào tinh điện, một bên nói, “Chuyện xấu! Chuyện xấu! Ngươi sao bây giờ mới trở về?!” Thiên Tuyền vẫn là đạm mạc không nói, chuyện gì cũng không có quan hệ với mình, Khai Dương dù có nóng ruột cũng không có cách khiến hắn biểu lộ tý cảm xúc.
“Lang yêu tuyệt vọng của ngươi, thật sự là muốn chết!!”
“Ngươi nói cái gì?!”
Bàn tay để tùy ý nắm giữ đột nhiên lật lại, nắm cổ tay Khai Dương.
Ánh mắt không có chút gợn sóng bây giờ lại như sóng gió động trời.
“Hắn tiến vào Bất Chu Sơn!” Khai Dương cau mày, nếu không phải Thiên Tuyền đã bỏ đi thân thể thì cổ tay bị túm như vậy sẽ đau như bị chặt mất.
Thiên Tuyền khó có thể tin trừng mắt nhìn Khai Dương, giống như điều hắn nói là không thể.
Đúng là không thể, tháng trước Ly Khế cùng hắn đi lên Bất Chu đã thấy rõ thiên thú lợi hại cỡ nào. Khi ấy có thể đến được lưng núi là nhờ thiên thú nghỉ ngơi khi nhập thu, nếu chúng ra khỏi động, đừng nói lên đỉnh của Bất Chu, ngay cả bước vào địa phận của nó cũng đã vạn phầm nguy hiểm!
Ly Khế hẳn là phải biết rõ mới đúng!!
Thiên Tuyền bỏ ra Khai Dương, cầm lấy ấm trà ngàn năm chưa đụng đến rót ra, tay trái niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguyen-giai-ach-he-liet-tuyen-thien-bien/2140685/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.