Thân tại thiên giới cự thiên âm
Lưu tán vô định như ly hồn
Tiếng tiêu trên trời réo rắt, vui vẻ cất lên, Thiên giới một vẻ hòa lành, thanh tẩy hết thảy ưu phiền của tà âm thế gian.
Thiên Tuyền ngồi trên Thiên giai, khuôn mặt đạm mạc, cũng không quan tâm đến buổi xét xử sắp tới của mình.
Nghe Khai Dương nói, Thiên Xu đã sớm đem sự tình hôm đó thừa báo trước Thượng đế. Trong lời nói Khai Dương lộ vẻ khinh thường việc Thiên Xu đã làm, nhưng Thiên Tuyền hiểu, Tham Lang tinh quân bất quá là để bớt tội cho hắn nên mới nóng lòng trình lên tấu chương.
Chính vì vậy nên hắn tạm thời không bị áp đến Thiên lao, chỉ tạm bị cấm cửa trong điện, chờ đợi truyền gặp.
Phía sau là nơi hắn sở cư vạn năm, tinh điện vô cùng quen thuộc.
Không khác là bao so với huyễn cảnh trên Bất Chu Sơn. Mặt đất trong suốt sáng ngời như kính, tàn cục trên bàn cờ vẫn không thay đổi, thực thân của hắn vẫn giống như lúc rời đi, khoanh chân tĩnh tọa như một tượng gỗ điêu khắc.
Hắn nhìn qua một lượt, cư nhiên không có chút cảm giác thuộc về, rõ ràng đây là cung điện hắn cư ngụ hàng tỉ năm qua.
Tiếng gọi thê lương của lang yêu vẫn văng vẳng bên tai, Vô Ưu thảo cư nhiên không thể hủy đi trí nhớ… Ký ức sâu đậm ấy giống như văn tự được khắc chạm trên đá, vô luận gió thổi thế nào thì chỉ khi tảng đá phong hóa thành bụi mới có thể tan đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguyen-giai-ach-he-liet-tuyen-thien-bien/2140684/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.