Thiên thượng bất quá chích nhất nhật 
phàm gian trát nhãn dĩ bách niên 
(Trời cao bất qua chỉ một ngày, trần gian chớp mắt đã trăm năm) 
Sáng sớm hôm sau, Phượng Tam biết tin, tức tốc chạy tới, vô cùng sung sướng nhìn thấy Âu Dương Vô Cữu không mất cọng tóc nào ngồi trong nhà ăn cơm sáng. 
“Âu Dương! Thêm vài lần nữa thì chắc cái mạng nhỏ này cũng bị huynh dọa mất quá!!” 
Nghe như lời trách cứ vô tâm nhưng nhìn đôi mắt phủ đầy tơ máu, cằm lún phún râu của Phượng Tam, hoàn toàn phá hủy hình tượng thế gia công tử phong lưu phóng khoáng, Âu Dương Vô Cữu biết rõ người bạn này vì tìm kiếm kẻ mất tích là mình mà nhất định đã quên ăn quên ngủ, vận dụng tất cả nhân thủ tìm ngày đêm. 
Hắn không có ý định giấu diếm Phượng Tam bèn kể rõ tất cả những việc khi gặp phải Cùng Kỳ, bất quá đối với chuyến đi cưỡi rồng đến tiên sơn thì vẫn giấu. Âu Dương Vô Cữu không biết có nên nói việc này với Phượng Tam hay không, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, người nói thiên cơ bất khả lộ, không nói có lẽ tốt hơn cho y. 
Phượng Tam nghe xong cũng gật gù: “Nói vậy vẫn là để con yêu kia chạy mất! Họa lớn chưa trừ, không được thiếu cảnh giác, dù sao nó đã nhìn trúng… thịt của huynh!” Phượng Tam công tử thở phào nhẹ nhõm, lại khôi phục vẻ tiêu sái gian xảo của mình, cầm cây quạt giấy khung sắt phong lưu của mình chọt chọt Âu Dương Vô Cữu, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguyen-giai-ach-he-liet-quyen-5-ki-thien-duyen/2378498/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.