Tinh lạc phàm trần tục thế lượng
thùy ngôn bất tri quân tử tâm
(Sao hạ phàm trần tỏa thế gian, ai nói không biết lòng quân tử)
Hạ khỏi đám mây, vác một cái túi lớn đầy khả nghi, trướng phòng tiên sinh thừa dịp không ai thấy hết sức vội vàng trốn vào trướng phòng. Trong trướng phòng vẫn như cũ chất đầy sổ sách nhưng không có người ở, chẳng hiểu sao lại có thêm một chiếc ghế nằm cỡ bự, phía trên là chăn nệm ngổn ngang, nhìn ra được từng có ai đó ngủ ở chỗ này, nhưng đến đi vội vàng không kịp thu dọn.
Vầy là sao nhỉ? Hay là Âu Dương Vô Cữu đã mời một người khác kế nhiệm vị trí trướng phòng tiên sinh của mình?!
Vương Ki bỗng nhiên hơi bực, y tự vấn bản thân đã tận chức tận trách, đêm đêm khêu đèn tính toán sổ sách, vậy mà Âu Dương Vô Cữu dám ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu đã thay y?!
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tựa hồ có hai người đến, một người trong đó tiến đến bên cửa đã đóng chặt, khẽ gõ: “Tiên sinh, có ở đây không?”
Vương Ki đang bực mình, chỉ cho rằng người đến đang hỏi vị trướng phòng tiên sinh mới được vời đến kia, đương nhiên không muốn trả lời, người ngoài cửa không nghe thấy tiếng trả lời, bèn thở dài, nhỏ giọng thầm thì với người đi cùng bên cạnh: “Hầy, đại thiếu gia đúng là điên rồi, cứ muốn chúng ta cách nửa canh giờ lại đến trướng phòng và khố phòng gõ cửa một lần… Trướng phòng tiên sinh hồi trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguyen-giai-ach-he-liet-quyen-5-ki-thien-duyen/2378496/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.