Thân hình Khinh Vân Nhiễm run lên, vô thức lùi về phía sau, ánh mắt Duẫn Mặc Băng nhìn nàng trấn định, xoay người đứng trước nàng, ánh mắt vô cùng tự nhiên kêu lên:-Thần Hiên, Tô cô nương, các người đến rồi à?! Trông Tiêu Thần Hiên rất giống người chồng bắt được đôi gian phu dâm phụ ngay tại giường, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên xanh mét, trên trán nổi rõ gân xanh giận dữ, ánh mắt lạnh lùng, hung thần ác sát trừng mắt nhìn bọn họ, như hận không thể xông lên, kéo giật người phụ nữ sau lưng Duẫn Mặc Băng ra, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: -Ta hỏi các ngươi lúc nãy vừa làm chuyện gì? Tô Thiên Tuyết đứng bên cạnh hắn, nhìn ánh mắt Tiêu Thần Hiên ghen tuông ngập trời, trong lòng cứng lại, hắn để ý Khinh Vân Nhiễm đến vậy?! Mới vừa rồi nàng ta ở trong phòng cố tình kéo dài thời gian lâu như vậy chính vì muốn cho Khinh Vân Nhiễm và cmb có chút thời gian ở chung, nàng ta nhìn ra được Duẫn Mặc Băng có tình cảm với Khinh Vân Nhiễm nhưng lại che giấu, nếu muốn Hiên sinh ra hiểu lầm thì vô cùng dễ dàng, muốn giữ nam nhân của mình thật chặt, trong lòng có khúc mắc, hoài nghi, vĩnh viễn không có chừng mực, nàng ta không làm sai nhưng tại sao khi thấy bộ dáng hắn như thế này, trái tim lại đau đớn đến vậy? Vẻ mặt Duẫn Mặc Băng chợt thẹn thùng, thản nhiên nói: -Sắp đến sinh nhật chị dâu rồi, ta tặng cho nàng một đôi khuyên tai biểu hiện tâm ý. Lúc nãy đang định thay nàng đeo lên tai. Khinh Vân Nhiễm thầm giật mình, làm sao hắn lại nhớ kỹ sinh nhật của nàng đến vậy? Hai tay Tiêu Thần Hiên nắm chặt, cơ hồ không thể khống chế được, nghĩ muốn tiến lên đánh cho hắn một trận, Tô Thiên Tuyết thấy vậy, ánh mắt lạnh lẽo, kéo hắn lại, ôn nhu nói: -Hiên, chàng đừng quên chúng ta có chuyện quan trọng cần làm! Tiêu Thần Hiên lúc nãy vì quá mức tức giận cũng quên mục đích tới đây của bọn họ, hồi tưởng lại cảnh vừa rồi trong lòng như có một ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt, làm lục phủ nhũ tạng của hắn đau đớn, cực kỳ khó chịu, hắn sống chết nhìn chằm chằm Khinh Vân Nhiễm, lạnh giọng quát: -Tiện nhân, đợi lát nữa ta xử lý ngươi! Duẫn Mặc Băng nghe được hắn tức giận mắng mỏ, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống: -Thần Hiên, ta không cho ngươi nói nàng như vậy! Những lời này không nghi ngờ gì như thêm dầu vào lửa, Tiêu Thần Hiên tức giận không thể át, một chưởng mạnh mẽ tung ra, Duẫn Mặc Băng nhanh chóng nghiêng người, ôm Khinh Vân Nhiễm xoay người, một tiếng động vang trời, cái bàn tròn sau lưng họ trong nháy mắt gãy làm đôi đổ xuống mặt đất. Thị vệ bên ngoài nghe được tiếng động đều vọt vào trong, nhìn thấy tình hình trong phòng, nhất thời không biết nên xử lý ra sao, chỉ có thể giật mình đứng tại chỗ, chờ Vương gia ra lệnh. Tô Thiên Tuyết nhíu mày liễu lại, ánh mắt như có nước, từ sau lưng ôm lấy hắn, nói: -Hiên, đừng! Cả người Tiêu Thần Hiên ngây ra, tay dần dần vô lực hạ xuống, tại sao hắn lại tức giận như vậy, chứng kiến nam tử khác thật tình che chở cho nàng làm hắn cảm thấy phẫn nộ, ngực khó chịu, hít thở không thông, ghen tuông như che mờ mắt hắn, cơ hồ làm cho hắn không khống chế được. Trong phút chốc, Duẫn Mặc Băng buông Khinh Vân Nhiễm ra, ôn nhu hỏi: -Vân Nhiễm, muội không bị thương chứ? Khinh Vân Nhiễm hoảng hồn còn chưa bình tĩnh lắc đầu, vừa lúc nãy nàng tưởng nàng sắp chết rồi, nâng mắt, đôi mắt long lanh, áy náy nói: -Ta không có việc gì! Xin lỗi, lại liên lụy đến huynh rồi! Nhất cử nhất động của hai người đều lọt vào trong mắt Tiêu Thần Hiên, hình ảnh đó như bị đốt cháy, đôi mắt hiện lên ngọn lửa, nghiến răng nghiến lợi hét lên: -Duẫn Mặc Băng, buông nàng ra! Khinh Vân Nhiễm, ngươi lại đây cho Bổn Vương! Khinh Vân Nhiễm hít sâu một hơi, nhìn hắn, bất đắc dĩ đi tới, nàng không nên làm tên ác quỷ này kích động, miễn cho hắn giận dữ, đại khai sát giới, ngay cả huynh đệ thân thiết chục năm cũng không tha. Tô Thiên Tuyết híp mắt, khóe miệng cười khinh thường, hé mắt nhìn về phía Tiêu Thần Hiên, thản nhiên nói: -Hiên, chuyện của Hạnh nhi, thiếp nghĩ nên mau chóng giải quyết. Nếu không thiếp sợ rằng mình sẽ bị Duẫn công tử hoài nghi. Tiêu Thần Hiên trấn định lại, ngăn chặn sự ghen tuông điên cuồng đang phát trong lồng ngực, hô lớn: -Người đâu, giải Hạnh nhi tới đây! Chúng thị vệ nghe lệnh liền lui ra, không bao lâu sau thì Hạnh nhi cả người trông xơ xác được kéo lên, ánh mắt Tô Thiên Tuyết lóe lên, thấp giọng kêu lên: -Hạnh nhi! Hạnh nhi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, sau đó cúi đầu kêu một tiếng: -Tiểu thư. Tô Thiên Tuyết nhíu mày, trong mắt tràn đầy chờ đợi nhưng lại che giấu ánh mắt lạnh lẽo, tay nàng ôm ngực, lời nói nhỏ nhẹ: -Hạnh nhi, ngươi mau đem mọi chuyện nói ra hết đi, giải thích cho ta xem. Hạn nhi cúi đầu, không nói một tiếng. Trong lòng Tô Thiên Tuyết căng thẳng, nức nở nói: -Hạnh nhi, ngươi có nhớ hay không, lúc đầu nếu không phải ta cứu ngươi ở bãi tha ma, ngươi sớm đã là một đống xương trắng rồi, sao hôm nay ngươi có thể lấy oán báo ân? Một hồi lâu, nước mắt Hạnh nhi chảy ròng ròng, nức nở nói: -Nô tỳ xin lỗi người. Hạ độc, sát hại Vương phi, tất cả đều do một mình nô tỳ làm. Vương gia muốn chém muốn giết, nô tỳ cũng không một câu oán hận, nhưng tiểu thư vô tội, người không hề biết chuyện gì cả! Nghe vậy, Tô Thiên Tuyết thở dài một hơi, cảm kích nói: -Hạnh nhi, cám ơn ngươi đã nói thật. Tiêu Thần Hiên không có ý định vì thế mà buông tha, ánh mắt lãnh lẽo nhìn chằm chằm nàng ta, lạnh giọng hỏi: -Tại sao ngươi hạ độc Thiên Tuyết, còn muốn dùng rắn độc mưu hại Vương phi? Hạnh nhi giật mình, thấp giọng nói: -Mục tiêu của nô tỳ từ trước đến giờ chỉ có Vương phi. Khinh Vân Nhiễm nhẹ mân đôi môi, không nói một lời, Hạnh nhi nói, có phần thật, lại có phần là giả, nàng không thể nào phân biệt, nhưng ánh mắt của Tô Thiên Tuyết tuy tự nhiên nhưng lại có chút quái dị, hai tay nắm chặt, annfg đang sợ cái gì? Sợ bị oan uổng, hay là sợ Hạnh nhi nói sai điều gì sao? Tiêu Thần Hiên nhíu mày, đôi mắt hẹp dài tối lại, lửa giận trong mắt lại bùng lên, lớn tiếng lạnh giọng quát: -Ngươi được ai sai khiến? -Nô tỳ không biết người đứng sau mình là ai, nàng liên lạc với nô tỳ chỉ dùng tiễn bay truyền tin, nô tỳ chỉ biết nàng ẩn trong Vương phủ đã hai năm, hơn nữa nàng vốn là người chốn giang hồ… Lời còn chưa dứt thì Hạnh nhi đột nhiên trợn mắt. miệng tràn ra máu đen, làm người ta vô cùng sợ hãi. Mọi người đều ngẩn ra, Khinh Vân Nhiễm thở dốc vì kinh ngạc, nhanh chóng nhắm mắt lại, mà Duẫn Mặc Băng từ đầu tới cuối đều có vẻ mặt lạnh lùng. Tiêu Thần Hiên giật mình, đôi mắt đen thâm thúy u ám âm lãnh, giận dữ hét: -Có chuyện gì xảy ra? Một thị vệ tiến lên kiểm tra, chắp tay nói: -Hồi bẩm Vương gia, khí tức nàng đã tuyệt, xem tình cảnh thì như là đã uống thuốc độc tự vẫn. Duẫn Mặc Băng đột nhiên tiến lên tìm hiểu, mở hai tròng mắt của nàng ta ra, ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói: -Nàng không phải uống thuốc độc! Nói xong, hắn vén ống tay áo nàng ta lên, một con rắn rất nhỏ màu vàng kim chui ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]