Gió âm nổi lên, tử khí phủ người.
Lặng im không gây tiếng động nào, hai thân ảnh một lam một bạch mở cửa phi thân lên nóc nhà.
Cách đó không xa có một cô gái mặc một bộ quần áo màu đỏ, uy nghiêm đạp gió, chân không chạm đất.
Bạch Ngọc Đường, núp mình trên mái nhà, nhỏ giọng hỏi.
“Cô ta… là người hay quỷ?”
Triển Chiêu nghe vậy chợt thấy buồn cười. Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường khí khái thiên hạ lại sợ ma hồn quỷ dữ ư? Có điều, thân hình cô gái kia trôi nổi bềnh bồng, thoạt nhìn đúng là có phần lạnh gáy.
“Bạch huynh chẳng phải đã đọc lời nhắn trong lệnh bài rồi sao. Nghe lệnh của Vân Sơn, dĩ nhiên là sát thủ của Vân Sơn rồi.”
Bạch Ngọc Đường đỏ mặt, trừng mắt nói.
“Cái này Bạch gia tự biết. Có điều, trên đời này có ai đi mà chân không chạm đất?”
Triển Chiêu tập trung nhìn kỹ, ban đầu quả thực chỉ thấy cô ta trôi nổi tiến tới, sau mới nhận ra sự thật, cười nói.
“Bạch huynh, nhìn kĩ mũi chân cô ấy.”
Bạch Ngọc Đường làm theo, thấy cô ta lơ lửng khoảng mấy bước thì lại dùng mũi chân chạm nhẹ mặt đất, lấy đó làm lực bay vài bước. Đâu phải ma quỷ dọa người gì, chẳng qua chỉ là một loại độc môn khinh công tiểu xảo mà thôi.
“Hài, tí nữa là bị lừa.” Bạch Ngọc Đường nói xong thì quay qua Triển Chiêu, cười hì. “Không nghĩ con mèo mi để ý kỹ đến vậy.”
Triển Chiêu mỉm cười.
“Bạch huynh quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-ngu-bao-thanh-thien-he-liet/1944520/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.