Tâm trí rốt cuộc cũng vùng thoát ra được khỏi hố đen tăm tối của đau đớn và khổ sở, cơ thể như như mang bệnh nặng, mệt mỏi và vô lực, chật vật mở mi mắt nặng nề, trong mơ hồ cảm thấy có một tròng mắt đen đầy lo lắng tiến lại gần, giữa ánh nến lung linh nơi đầu giường, trông chúng lại càng thêm rực rỡ, sáng chói.
Bên tai vang lên âm thanh gấp gáp. “Mèo con! Tỉnh rồi à?!”
“Bạch huynh…” Giọng nói khào khào, yếu ớt thấy rõ.
Trong lòng Bạch Ngọc Đường quặn lại, lẳng lặng che đi ống tay áo bị Triển Chiêu xé rách, cố gắng đè nén lửa giận đang bốc lên. Rốt cuộc là cơn đau đớn thấu xương hành hạ tới mức nào mà có thể khiến một con mèo luôn nhẫn nhịn, chịu đựng thành ra như vậy?! Đây chẳng qua chỉ là lần độc phát đầu tiên, những ngày sau, khi độc tính càng tăng thêm thì chịu đựng làm sao đây. Thật không muốn nghĩ tiếp.
“Bạch huynh… cảm phiền… cho xin… chút nước…”
“A! Chờ chút.”
Bạch Ngọc Đường rót một chén nước ấm rồi trở lại bên giường, chậm rãi đỡ Triển Chiêu dậy, đặt chén nước bên môi giúp anh từ từ uống. Triển Chiêu nhắm mắt ngưng thần hồi lâu, sức lực khôi phục ít nhiều, nghiêng đầu quan sát căn phòng xa lạ.
“Là nhà trọ.” Bạch Ngọc Đường máy móc nói, sắc mặt trầm hẳn.
“Nội thương của Bạch huynh… ra sao rồi?”
“Không có gì đáng ngại. Tốt hơn con mèo bệnh nào đó nhiều.”
“Tưởng đảo chủ…” Triển Chiêu cố chống giường ngồi dậy, mở miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-ngu-bao-thanh-thien-he-liet/1944518/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.