Cố Chi Châu nói mình ở dưới lầu, muốn Đào Nhuyễn đi xuống.
Đào Nhuyễn chạy đến ban công nhìn, quả nhiên Cố Chi Châu đang đứng ở dưới.
Thiếu niên dáng người quá tốt, khuôn mặt xuất chúng, chỉ là tùy tiện đứng một chỗ đã lập tức thu hút không biết bao nhiêu sự chú ý. Nhưng Cố Chi Châu dường như không quan tâm nhiều như vậy. Anh yên lặng cầm di động, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm mặt đất.
Anh nói: "Nhuyễn Nhuyễn, anh muốn gặp em."
Trong nháy mắt, Đào Nhuyễn mềm lòng.
Cố Chi Châu thực sự rất đẹp trai. Hiện tại vị nam thần mà cả trường học đều công nhận dùng giọng nói ôn nhu bảo muốn gặp mình, cô sao có thể không mềm lòng?
(Xin lỗi cho editor cắt ngang ở đây chút nhưng chị thiếu nghị lực quá rồi Nhuyễn Nhuyễn ạ:>>>> Như tui là tui cầm chậu hoa ném cho ổng bể đầu luôn chứ ở đó mà cứ dấp diếm không chịu nhận:>>>>)
Nhưng nghĩ đến hành động của Cố Chi Châu, da đầu cô vẫn căng lại.
"Tôi không muốn gặp anh," Đào Nhuyễn rõ ràng vẫn còn tức giận, thời điểm nói chuyện ngữ khí còn có chút ai oán, "Hơn nữa anh cũng đừng gọi tôi là Nhuyễn Nhuyễn, tôi không phải chỉ là học muội của anh thôi sao? Gọi như vậy quá thân thiết rồi."
Đào Nhuyễn quá rõ ràng.
Cố Chi Châu không chịu thừa nhận, còn gọi cô là học muội, nói cô vì chơi đại mạo hiểm mà sinh khí. Cô không thể cứ như vậy cho qua được.
Người dưới lầu tựa hồ đã nhận ra cái gì, nâng mắt nhìn lên vị trí của Đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-muon-lam-em/1123348/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.