“Tiểu Mộ, nín đi em. Anh đây mà. Sẽ không có ai làm tổn thương đến em đâu.” Tiếng khóc của Lí Mộ khiến Ngụy Tuần đau lòng, còn tưởng là cô quá hoảng sợ. 
Anh ôm cô chặt hơn, chỉ ước gì có thể vùi cô vào cơ thể của mình. Song, những lời nói của anh chẳng những không ngăn được tiếng khóc của cô, mà còn khiến cô cảm thấy tủi thân hơn. Anh luống cuống không biết làm thế nào, chỉ có thể mềm giọng dỗ dành, kết quả càng dỗ càng hỏng bét. 
Vì sợ quấy rầy đến những khách nghỉ ở các phòng xung quanh, anh cẩn thận bế cô vào phòng mình, rồi nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Đèn trong phòng sáng hơn ngoài hành lang rất nhiều, nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ ửng, anh mới nhận ra có điều khác thường, bèn đưa tay chạm vào cái trán nóng hổi của cô. 
Tim anh thắt lại, cảm thấy vừa xót xa vừa bất lực. Cuối cùng, anh khẽ thở dài: “Em còn không chăm sóc tốt được cho chính mình thì anh làm sao có thể yên tâm đây.” 
Anh làm sao có thể buông tay cô được đây. 
Cô khóc nức nở, nước mắt giàn giụa, lại muốn nói với anh rằng cô có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân. 
Bao nhiêu năm nay, cô luôn chăm sóc mình rất cẩn thận, ăn cơm đúng giờ, chú ý sự thay đổi của thời tiết, mặc nhiều hơn khi trời lạnh, cũng không mặc phong phanh khi trời nóng. Cô không chỉ chăm sóc tốt cho bản thân, mà còn chăm sóc cho cả những người bên cạnh. Cô không để ai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-lung-hoa/2675140/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.