Vì sao lại chỉ có một mình?
Vì sao sau khi trời tối còn ở lại trong rừng chưa chịu về nhà?
Vì sao lại làm bạn với một con vượn tay dài mắt mù?
Vì sao xuất thân trong một tộc người năng ca thiện vũ như vậy mà lại thâm trầm nội tâm không hay nói chuyện như thế?
Trong lòng Thái Dương hiện lên liên tiếp dấu chấm hỏi.
Cậu nhìn Cố Văn Vũ nhẹ nhàng cúi đầu vuốt ve đầu lông mềm mại của con vượn tay dài trên người, không trả lời. Dưới ánh trăng mơ hồ, bóng người thon dài cơ hồ hòa hợp nhất thể cùng rừng cây.
“Cố Văn Vũ?” Thái Dương đến gần vài bước, lại thử gọi một tiếng.
Vượn tay dài vèo một cái từ trên thân Cố Văn Vũ lủi xuống dưới, nhanh chóng trèo lên cây.
Cố Văn Vũ nhìn quả cầu lông màu trắng kia nhảy vài cái đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa, sau một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói câu:
“Bởi vì tôi khi đó cũng nhìn không thấy.”
Thái Dương hoàn toàn thật không ngờ lại là đáp án này, chợt giật mình, kinh hoàng nhìn Cố Văn Vũ: “Sao...... là sao vậy?!”
Cố Văn Vũ nhét hai tay trong túi áo, tựa lưng vào một gốc đại thụ cao ngất trời, cúi đầu, thanh âm vẫn bình tĩnh không gợn sóng như trước, giống như đang nói chuyện không quan hệ đến mình:
“Năm mười tuổi tôi theo cha mẹ ra ngoài du lịch, kết quả xảy ra sự cố. Hai người bọn họ đều qua đời, tôi bị chấn thương đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-huu-bat-truc/3069234/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.