Thái Dương tối đó ngủ ngon lành, bạn cùng phòng mới ngủ cũng rất có nề nếp, nằm sát vào bên mép giường, lưu cho cậu một không gian cực rộng để duỗi tay chân, nên cậu cảm thấy thực hài lòng, tự coi như mình vẫn nắm trong tay quyền sở hữu căn phòng này.
Thời điểm khi cậu tỉnh lại Cố Văn Vũ đã đi mất, chăn gối được gấp ngay ngắn. Thái Dương mơ mơ màng màng gãi cái đầu bù xù loạng choạng bước khỏi phòng, thế nhưng phát hiện toàn bộ các phòng đều im ắng, giống như không có lấy một người.
“Này, này! Đâu cả rồi?” Thái Dương kêu vài tiếng, không đượcđáp lại, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, lúc này ánh mắt cậu mới rơi xuống tờ giấy nhắn để gần TV, vì thế vội vàng chạy lại đọc ghi chú trên giấy.
Chữ viết giống như con cún cào bậy, nhìn cái là biết do Lý Lập Bang lưu lại.
Thái Dương nheo mắt khó khăn đánh vần, chỉ thấy phía trên viết hai câu nói:
Câu đầu tiên là ——
Ân chủ quản vừa mới thông tri, hôm nay phải đến công ty.
Câu thứ hai là ——
Chạy nhanh lên! Bị muộn rồi đó! Aha
Thái Dương sững ra trong một giây, sau đó tựa như có người đốt pháo sau mông chạy vù ra ngoài, chạy vội tới nhà tắm dùng nước lạnh lung tung rửa mặt một phen, vớ lấy laptop giẫm giày vọt khỏi cửa, vừa mặc quần áo trong thang máy trong lòng vừa hung hăng nguyền rủa Lý Lập Bang, âm thầm phát lời thề rằng chỉ cần vừa thấy sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-huu-bat-truc/3069180/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.