Chương trước
Chương sau
Trong một không gian trống trải, Vô Gian Quỷ Sát vừa thở hổn hển vừa chăm chú quan sát diễn biến trận giao chiến. Khi hắn nhìn thấy cố gắng tranh đấu của Tà thần Chu Hỉ có vẻ giảm đi, cảm giác vui mừng lộ ra mặt, miệng không ngớt phát ra tiếng cười nho nhỏ.

Tất cả đã kết thúc như vậy, tuy phải trả giá bằng cái chết của Bất Tử Huyết Lệ, nhưng tiêu diệt được Tà thần Chu Hỉ, kể ra cũng đáng giá. Tuy nhiên chẳng lẽ mọi chuyện lại kết thúc như vậy sao?

Trên tầng mây, một bóng người mơ hồ hiện ra, chăm chú quan sát tình hình dưới mặt đất. Khi cảm nhận được khí tức của Tà thần Chu Hỉ càng ngày càng yếu đi, người này hô nhẹ một tiếng, tự nói một mình: "Tà thần tuy tà, nhưng cũng không đến mức quá xấu, chết như vậy thì thật đáng tiếc. Hơn nữa, ta và Sát Huyết Diêm La cũng có ân oán với nhau, đã gặp ở đây, cũng coi như đã đến lúc kết thúc rồi."

Giọng nói nhạt nhẽo theo gió bay đi, nhưng bóng người đó lại lóe sáng, trong sát na mắt trần còn chưa kịp phân biệt, đã xuất hiện giữa chiến trường, toàn thân toả ra khí thế cao ngạo vượt cả trời đất, chấn tan tầng khí máu quanh người Chu Hỉ một cách thần bí.

Biến cố bất ngờ khiến cho cả Sát Huyết Diêm La và Vô Gian Quỷ Sát đều cảm thấy vô cùng kinh sợ, kẻ trước thì liên tục gào thét phẫn nộ, còn người sau lại kinh ngạc hô lên:

- Té ra là ngươi! Tại sao lại có thể như vậy chứ?

Người này là ai ? Không ngờ chính là Lục Vân, thật nằm ngoài sức tưởng tượng của người khác. Lúc trước Lục Vân vốn cảm nhận được khí tức nơi này dao động, mới ngưng không đến Hắc Long đàm quay sang nơi này xem tình hình thế nào, ai ngờ là lại nhìn thấy cảnh tượng thế này, bất đắc dĩ phải hiện thân.

Đỡ lấy thân thể Tà thần Chu Hỉ, Lục Vân vừa truyền chân nguyên xua tan đi khí huyết sát trong cơ thể Chu Hỉ, vừa lạnh lùng nhìn Sát Huyết Diêm La và Vô Gian Quỷ Sát, lạnh nhạt cất tiếng:

- Chính là ta, hai vị nhất định sẽ cảm thấy rất bất ngờ.

Vẻ mặt Sát Huyết Diêm La âm trầm lại, giọng cảnh giác đáp:

- Lục Vân, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây, kết quả trận chiến trước kia thế nào rồi?

Lục Vân cười cười, vẻ mặt hơi tỏ ra hững hờ, đáp:

- Ngươi không cho rằng điều quan trọng nhất lúc này là tính đến mối ân oán giữa chúng ta sao!

Sát Huyết Diêm La quắc mắt, hơi bất an đáp lại:

- Ngươi muốn lợi dụng cơ hội người khác đang nguy hiểm để báo thù chăng?

Lục Vân hỏi ngược lại:

- Ngươi cho rằng ta nhất thiết phải đợi sau khi ngươi phục hồi trở lại mới tìm ngươi tính nợ sao? Chúng ta biết nhau từ rất sớm, chính là bên ngoài Tuyệt Âm cốc, khi Khiếu Nguyệt Thiên Lang vừa phi thăng, ngươi không quên chứ?

Sát Huyết Diêm La hai mắt híp lại, vừa lặng lẽ trị thương vừa cố tỏ ra trấn tĩnh, nói:

- Lục Vân, lúc này ngươi còn muốn nói với ta những chuyện như vậy, có phải muốn ôn lại chuyện cũ không?

Lục Vân hừ nhẹ nói:

- Nói chuyện cũ, giữa chúng ta có nhất thiết phải nhắc chuyện cũ không? Ta nói những điều này là muốn nhắc nhở ngươi, ta và ngươi từ lúc mới quen nhau đã là thù địch của nhau, bây giờ đã gặp nhau ở đây cũng nên tính cho xong nợ cũ.

Sát Huyết Diêm La không nói gì, ánh mắt quét khắp xung quanh, quay lại nói với Vô Gian Quỷ Sát bên cạnh:

- Ngươi đi trước đi, nơi này để ta đoạn hậu cho.

Vô Gian Quỷ Sát ngơ ngác, sự khẳng khái của Sát Huyết Diêm La khiến cho hắn cảm thấy có chút gì đó mơ hồ khó hiểu. Đối mặt với một kẻ địch mạnh như Lục Vân, lẽ nào hắn lại không muốn chạy trốn sao? Trong lòng sinh nghi, Vô Gian Quỷ Sát nhếch miệng nói:

- Diêm quân, hãy để thuộc hạ đoạn hậu, người hãy nhân cơ hội rời khỏi đây đi.

Sát Huyết Diêm La lạnh lùng đáp:

- Tình trạng hiện nay của ngươi, có ở lại đây cũng chết chắc, cứ làm theo lời ta nói, mau rời khỏi đây đi.

Vô Gian Quỷ Sát chần chừ một lúc, sau đó khẽ nói:

- Cũng được, Diêm quân hãy bảo trọng, thuộc hạ đi trước, hãy nhớ phải cẩn thận.

Nói xong toàn thân lóe lên ánh đen, cả người biến thành một làn khói nhẹ chuyển động xoay tròn một vòng trên không trung, sau đó liền biến mất.

Bên này, nhờ có chân nguyên Lục Vân trợ giúp, Tà thần Chu Hỉ đã xua được hết khí huyết sát trong cơ thể, thần trí cơ bản khôi phục lại được trạng thái bình thường. Nhìn thấy Lục Vân bên cạnh, Chu Hỉ hơi hơi bất ngờ, cười khổ nói:

- Ngươi sao, thực sự là không thể ngờ được!

Lục Vân điềm nhiên đáp:

- Ta cũng không nghĩ tới điều này, có thể do chúng ta có duyên với nhau, mới xảo diệu gặp nhau như vậy.

Chu Hỉ cười khổ, không nói nhiều những lời cảm kích. Tuy Lục Vân đã cứu mạng hắn, nhưng Tà thần vẫn là Tà thần, hắn cũng có cá tính riêng, không dễ nói lời cảm tạ.

Ánh mắt dời đi, Chu Hỉ liếc nhìn Sát Huyết Diêm La, điềm nhiên hỏi:

- Nghe nói ngươi đã từng đi qua Quỷ vực, hẳn phải quen thuộc hắn chứ.

Ánh mắt Lục Vân hơi biến đổi, có chút hoài niệm đáp lại:

- Câu chuyện trước đây thật làm cho người ta khó quên, chỉ có điều bây giờ nhớ lại chỉ thêm buồn nhiều vui ít, trong lòng mỗi người đều chất chứa cảm giác buồn thương.

Chu Hỉ cười cười thê lương, cảm động nói:

- Xem ra tâm ngươi già rồi vốn không phù hợp với tuổi tác của ngươi lắm! Đời người là như vậy đó, đạt được rồi thường dễ quên đi, chưa đạt được mới khiến người ta phải hướng về trông ngóng.

Vẻ mặt Lục Vân hơi biến đổi, suy ngẫm cẩn thận, chàng nhận thấy lời nói của hắn cũng có chút gì đó khiến người ta phải suy nghĩ sâu sắc. Tâm của ta đã già thật rồi sao ? Điều này trong lòng chàng biết rõ. Là một thiếu niên nghịch thiên, không có kiên nghị hơn những người bình thường, không có lòng quyết tâm kiên định không lay chuyển, sao chàng có thể bước trên con đường đầy gian khổ, nghịch cảnh này được.

Cười cười, khuôn mặt Lục Vân mơ hồ xuất hiện vẻ mâu thuẫn, đang định nói gì đó lại nghe thấy Sát Huyết Diêm La dặn dò Vô Gian Quỷ Sát rời khỏi đây. Điều này khiến chàng quay sang chú ý, ánh mắt hướng về phía Sát Huyết Diêm La.

Nhìn làn khói nhẹ dần biến mất trên không trung, Lục Vân không hề cản trở, chỉ nhếch mép lên, trên mặt lộ ra nụ cười tà mị. Ở bên cạnh, Chu Hỉ cau mày nói:

- Lục Vân, tại sao ngươi lại không ngăn hắn lại?

Lục Vân cười lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi thật sự cho rằng Sát Huyết Diêm La có tấm lòng quên mình vì người khác, thì ngươi sai rồi. Hắn điều Vô Gian Quỷ Sát đi là một mưu kế, thứ nhất là Vô Gian Quỷ Sát chẳng giúp gì được cho hắn cả, thứ hai có thể gây sự chú ý của ta. Một khi ta ra tay, Sát Huyết Diêm La liền thực hiện được quỷ kế của mình, nhân cái cơ hội cực kì nhỏ bé này để ra sức tháo chạy.

Chu Hỉ lặng đi, sau đó gật đầu nói:

- Ngươi phân tích cũng đúng, Sát Huyết Diêm La này không lỗ mãng như vẻ bề ngoài của hắn.

Hận thù nhìn Lục Vân, Sát Huyết Diêm La nhận thấy Lục Vân đã đọc được hết tâm sự trong lòng mình, không khỏi chửi rủa:

- Lục Vân, ngươi chớ có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Diêm quân ta là chí tôn nơi Quỷ vực, làm sao có thể như ngươi nói được chứ!

Lục Vân phớt lờ đáp:

- Ngươi như thế nào trong lòng ta hiểu rõ, bây giờ không còn sớm nữa, đã đến lúc phải kết thúc mọi việc thôi. Trước khi ra tay, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi trả lời cho ta một vấn đề, ta sẽ tạm thời tha cho ngươi, việc tốt này ngoài ta ra, ngươi khó mà tìm được ở những người khác.

Sát Huyết Diêm La hoài nghi nhìn chàng hỏi lại:

- Có việc tốt như vậy sao, ngươi chớ coi Diêm quân ta là một đứa trẻ lên ba.

Lục Vân ngạo nghễ đáp:

- Đã bao giờ lời nói của Lục Vân ta là không chắc chắn chưa?

Nghĩ lại cũng đúng, Sát Huyết Diêm La không khỏi hỏi lại:

- Việc gì vậy, ngươi nói cho ta nghe xem sao.

Nghe vậy, cười lên một tiếng, Lục Vân nhìn hắn một lúc, đến khi trong lòng hắn hoang mang lo sợ, mới giễu cợt nói:

- Xem ra Sát Huyết Diêm La của Quỷ vực, thật ra chỉ như người bình thường thôi, không nhìn ra được chuyện sanh tử.

Nghe ra ý đồ của Lục Vân, Sát Huyết Diêm La phẫn nộ nói:

- Lục Vân, ngươi chớ nên đắc ý, Diêm quân ta cho dù bị thương cũng không sợ ngươi đâu.

Lục Vân coi như không nhìn thấy, nói với giọng rất nghiêm túc:

- Câu hỏi của ta đơn giản, nghe nói Vân Chi Pháp giới ở vùng phụ cận Hắc Long đàm, ngươi chỉ cần nói cho ta biết Hắc Long đàm ở đâu, hôm nay ta sẽ tha chết cho ngươi.

Sát Huyết Diêm La nghi ngờ hỏi lại:

- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Lục Vân đáp:

- Đúng vậy, chỉ đơn giản vậy thôi.

Sát Huyết Diêm La không nói gì, im lặng một lúc lâu, mới mở lời:

- Vân Chi Pháp giới nằm trên ngọn Phiêu Miễu phong, phía dưới đúng là có Hắc Long đàm. Chỉ có điều, Hắc Long đàm này tuyệt đối không phải là nơi người thường biết được, mà nó bị phong ấn bởi một kết giới thần bí, từ ngoài nhìn vào chẳng có gì là lạ kì cả.

Lục Vân cau mày nói:

- Đã như vậy thì tại sao nó lại có tên là Hắc Long đàm?

Ánh mắt Sát Huyết Diêm La có chút gì đó hơi kì quặc, vẻ mặt hơi hơi trầm trọng đáp:

- Gọi là Hắc Long đàm, đương nhiên là phải có nguyên nhân của nó. Theo truyền thuyết, rồng là thần vật trong trời đất, hiếm thấy. Trong đó, thần bí kì lạ và bá đạo tuyệt luân nhất, lại là dòng giống kế thừa hắc ám, chính là U Minh Ma Long mãi mãi bất tử trong truyền thuyết. Con rồng này cũng nhìn chung giống như loại rồng đen, những người không biết thì thường coi nó là một con rồng đen, nhưng trên thực tế nó bá đạo hơn rồng đen rất nhiều. Năm đó, nghe nói ở dưới chân núi Phiêu Miễu phong có một U Minh Ma Long chưa trưởng thành. Lúc cao thủ của Vân Chi Pháp giới phát hiện được, để tránh nó gây hại nhân gian, đã dùng toàn bộ sức lực Vân Chi Pháp giới, mất ba tháng mới có thể phong ấn nó lại, nơi đó vì vậy được gọi là Hắc Long đàm.

Vẻ mặt Lục Vân hơi kinh ngạc, hỏi lại:

- Theo như những gì ngươi nói, Hắc Long đàm đúng là chốn hang hùm hổ huyệt, chỉ có điều, cụ thể nó nằm ở chỗ nào?

Sát Huyết Diêm La nhìn Lục Vân một lúc, có chút âm trầm hiểm ác nói:

- Nói cho ngươi cũng được, chỉ có điều ngươi đừng quên những gì ngươi đã nói.

Lục Vân hừ giọng nói:

- Chỉ cần ngươi nói thật cho ta, bất kể giữa chúng ta có ân oán gì đi chăng nữa, hôm nay ta cũng không tính toán nữa.

Khẽ gật đầu, Sát Huyết Diêm La nói:

- Ngươi nghe rõ rồi đấy, Hắc Long đàm ở phía Tây của ngọn Ngọc Hư Tuyết phong khoảng ba mươi dặm, thuộc vành đai biên giới giữa Nam Hoang và Tây Vực.

Nghe xong, ánh mắt Lục Vân như điện nhìn hắn, khiến cho Sát Huyết Diêm La bị chấn động trong lòng, mơ hồ có cảm giác hoang mang lo sợ từ trước tới giờ chưa từng có.

- Hy vọng những gì ngươi nói là thật, nếu không lần sau gặp lại ngươi sẽ phải hối hận đó.

Sát Huyết Diêm La trề môi nói:

- Hôm nay coi như xong, lần sau gặp lại có thể tình thế sẽ ngược lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net

Lục Vân cười thản nhiên,phản bác lại:

- Thật sao ? Có lẽ đến lúc đó ngươi sẽ phát hiện ra, những gì ngươi nói ngày hôm nay là sai.

Sát Huyết Diêm La hừ lạnh một tiếng, chẳng còn tâm trạng để tranh cãi với chàng về chuyện đó, nghi hoặc lên tiếng:

- Lục Vân, trước khi đi ta có một câu muốn hỏi cho rõ, ngươi dễ dàng buông tha ta như vậy chỉ vì muốn biết Hắc Long đàm ở đâu thôi sao?

Lục Vân thản nhiên lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi đã muốn biết, ta cũng không ngại gì nói cho ngươi. Hỏi về địa điểm của Hắc Long đàm chỉ là mục đích đơn giản thôi, thực ra ta không muốn lợi dụng nguy cơ của người khác, bởi Lục Vân ta không phải là loại người như vậy. Ân oán giữa ta và ngươi, cho dù là lúc đầu ở Quỷ vực hay sau này ở nhân gian, cũng không thể tránh khỏi được. Do đó, hôm nay ta tha cho ngươi không phải vì điều gì khác lạ, chỉ vì muốn lần sau gặp lại ngươi phải tâm phục khẩu phục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.