Chương trước
Chương sau
Luồng khí đen đó rất cơ cảnh, khi biết được ánh Phật đã phát hiện rồi, liền lập tức hóa thành một vùng sương mù bay đi mất về phía xa. Tâm Phật phát hiện được một chút khí tức yếu ớt đó, thân thể đang ngồi xếp bằng lắc mình bay đi, lưu lại một vệt ánh vàng, nhanh chóng truy theo.

Trong mưa to gió lớn rất khó phân định phương hướng, sau khi Tâm Phật truy theo rất lâu, đến một vùng sơn cốc u tĩnh, trong đó nước mưa hội tụ rất nhiều thành sông, đang chảy cuồn cuộn theo sườn núi, phát ra tiếng sấm rung tai.

Nhìn vào tình hình trong sơn cốc, Tâm Phật phát hiện phía trái có một đoạn vách đá, nơi đó có một cửa động tối đen, khó mà phát giác được trong bầu trời u ám.

Ý thức phát ra từ cơ thể hướng thẳng vào trong động đó, Tâm Phật nhanh chóng dò xét được một chút khí tức kỳ quái trong đó, điều này khiến cho vẻ mặt gầy gò hiện lên nét chấn động, thân thể đột nhiên rung lên một lúc, sau đó mới từ từ bay đến cửa động.

Dừng lại không nói, Tâm Phật trầm ngâm một lúc, mãi đến khi một tiếng kêu trầm nhỏ quái lạ truyền ra, ông mới đột nhiên tỉnh lại.

Quay đầu, Tâm Phật nhìn lại con đường mới đi qua, sau đó ngửng đầu nhìn về chân trời, đúng lúc gặp một luồng chớp xuất hiện, chiếu sáng khuôn mặt không ngờ đầy vẻ hoang mang và chần chờ. Luồng chớp đã mất, hình bóng Tâm Phật cũng biến mất vào trong động.

Bên ngoài cuồng phong gầm rú, sét chớp lóe sáng, phảng phất như ông trời đang khóc lóc, nhưng có mấy người hiểu được ý nghĩa bên trong? Thời gian mưa gió sấm chớp cứ trôi qua, khi mây đen ngập trời đã tan hết, thời tiết dần dần nhẹ lại, sau mưa bầu trời đẹp đẽ tươi mới, khiến cho người ta có cảm giác mê say.

Lúc này, một bóng người ở cửa động lóe lên, Tâm Phật hiện ra. Ông nhìn về phương xa, vẻ mặt hơi do dự, dường như có chuyện gì đó không cởi bỏ được, khiến ông cứ mãi nghiên cứu.

Giây lát, Tâm Phật thở dài một tiếng, quay đầu nhìn vào trong động, sau đó bay vút lên tầng mây không còn thấy hình bóng. Giữa không trung, một loạt tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên, chính là thanh âm của Tâm Phật:

- Té ra là bởi định mệnh …

Sơn cốc đã trở nên yên tĩnh lại, mọi chuyện vắng lặng như cũ, nhưng trong động đó Tâm Phật thật sự đã gặp phải chuyện gì? Vì sao ông lại than thở, vì sao vẻ mặt ông lại u sầu, bởi vì thiên hạ hay vì chính bản thân?

****************

Cứ mãi miết lên đường, phóng mình ngược gió, bốn thanh niên khiêng kiệu theo sau dẫn đường của một lão già dân tộc, sau khi đi được khoảng một canh giờ thì đến một sơn cốc hẹp dài, một dòng sông cuồn cuộn chảy xuyên qua cốc.

Đoàn người đang đi dừng chân, lão già dân tộc mở miệng nói:

- Chủ nhân, nơi người chỉ ra đã tới rồi, tiếp theo chúng thuộc hạ làm thế nào đây?

Trong kiệu truyền ra thanh âm:

- Được, các ngươi đi trước đi, khoảng sau một canh giờ hãy quay lại là được rồi.

Lão già vâng một tiếng, sau đó dẫn bốn thanh niên bỏ đi, chỉ còn lại cổ kiệu thần bí mà thôi, đang yên lặng dừng giữa không trung.

Trời mưa to như trút nước, nước sông trong cốc chảy nghe như sấm, cùng với tiếng sét động trời, khiến cho cả sơn cốc âm lạnh mà quỷ dị. Lúc này, một luồng điện từ trên tầng mây gầm lên đánh xuống, ánh sáng chói mắt, hung hăng đánh thẳng vào dòng sông trong sơn cốc hẹp.

Vì vậy, nước sông đục ngầu lập tức thấy rõ, sức sấm sét ngập đầy khí cực dương cực cứng xông vào nước sông phát ra dị biến, hóa thành một con thú ánh sáng hình dáng kỳ dị, xuyên vào trong nước sông, tạo nên sóng nước cực mạnh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net

Cùng với sự xuất hiện của con thú ánh sáng, bầu trời dày đặc chớp điện, vô số sấm sét không ngừng đánh xuống, hệt như muốn hủy diệt tất cả mọi sự tồn tại không nên xuất hiện, lại dường như muốn tăng cường sức mạnh của con thú.

Cảnh tượng thần kỳ này kéo dài khá lâu, khoảng chừng hết một bữa cơm, chớp điện trên bầu trời bắt đầu giảm yếu, con thú ánh sáng trong dòng sông đã hóa thành rất lớn, toàn thân ngập đầy bá khí, nhưng trạng thái lại vô cùng bất ổn hệt như một con rồng sáng. Con rồng này toàn thân sấm sét lấp lánh, lúc thì mạnh mẽ kinh trời, lúc lại yếu ớt vô lực, dường như thân thể còn chưa định hình xong, không cách nào chống cự hữu hiệu dưới sức mạnh của sấm sét.

Chiếc kiệu thần bí yên lặng giữa không trung, không chút động tĩnh trước sấm sét rung trời, nhưng lúc này tự động mở ra, một bóng người nhanh chóng phóng ra, dừng lại một lúc giữa không trung dòng sông, chăm chú nhìn con rồng sáng dưới chân.

Người trong kiệu tướng mạo quái dị, thân hình to lớn khôi ngô có sức mạnh, nhưng khuôn mặt lại tàn ác vô cùng, trong lòng bàn tay trái có một con rắn nhỏ toàn thân màu xanh lục, đang không ngừng le ra rút vào lưỡi đỏ, trong hình bóng đáng yêu lại có mấy phần âm trầm lạnh lẽo.

Cười ha hả một tiếng, người đó nhìn vào trong dòng sông, khi trạng thái không ổn định của con rồng sáng lại xuất hiện vẻ yếu ớt, người này vẫy tay trái, con rắn nhỏ trong lòng bàn tay lập tức hóa thành ánh sáng, dùng tốc độ cực nhanh mắt thường không thấy được xông thẳng vào trong dòng sông, vào miệng của con rồng ánh sáng.

Thế rồi, con rồng ánh sáng lập tức tranh đấu, nước sông cuồn cuộn dâng lên, mang theo ánh sáng rực rỡ phát ra bốn phía. Giây lát, nước sông như muốn cuốn lên đến bầu trời, con rồng sáng trong dòng sông bay lên, thân thể xoay tròn ngoắc ngoải giữa không trung, miệng không ngừng phát ra chớp điện chói mắt, vẻ mặt giận dữ mà kinh hoàng.

Giữa không trung, người tà ác ánh mắt mở to, nhìn thấy con rồng sáng đang cực lực tranh đấu, khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ cười cợt tàn ác, một loạt âm thanh đắc ý tan loãng trong gió.

Khi con rồng sáng đã không còn tranh đấu phản kháng nữa, mưa to dần dần tan biến, con rồng ánh sáng toàn thân bao bọc sấm sét bắt đầu xuất hiện ánh loang lổ màu xanh lục, chỉ một lúc liền xâm chiếm hết toàn thân. Như vậy, con rồng ánh sáng lúc này biến mất, một con rắn to lớn vùng vẫy giữa không trung.

Con rắn to lớn ngửa mặt rú lên một hồi dài, như hàng loạt tiếng rồng ngâm, trong miệng chớp điện lóe lên như muốn vút tới trời cao, khiến cho không trung vốn âm u lập tức sáng lên mấy phần. Giây lát, toàn thân con rắn to lớn lóe lên ánh xanh lục, hóa thành một luồng sáng u tối bay về lại trong tay người kia, thân thể thu nhỏ lại không khác gì với trước đó, không thể nhìn ra chút biến đổi nào. Cúi đầu ngắm nhìn con rắn nhỏ trong tay, người nam mặt tà ác xoay người quay về trong kiệu, mọi thứ liền tĩnh lặng trở lại.

Bầu trời mây đen tan biến, sau cơn mưa không khí lại tươi mới, từng luồng gió núi thổi tung hương hoa bốn phía. Trong sơn cốc hẹp, yên tĩnh không một tiếng động, cổ kiệu thần kỳ vẫn đứng yên giữa không trung, hệt như một sự tồn tại đặc biệt, mô tả một cảnh tượng quái dị.

Xa xa, gió nhẹ mang đến hàng loạt tiếng chim kêu, bầu trời, cuồng phong thổi đến một đám mây đen. Cả hai thứ từ xa đến gần, một lát sau đã đến trước mặt, lần nữa phá đi sự thanh tịnh của sơn cốc hẹp.

- Là ngươi! Ha ha ha, thật là thú vị.

Tiếng kinh dị từ trên không phát ra, chỉ thấy vầng mây đen bay đến lóa lên, chớp mắt đã hóa thành một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi anh tuấn, khuôn mặt âm trầm hiểm ác nhìn cổ kiệu thần bí giữa sơn cốc. Người này toàn thân ngập đầy khí âm tà, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm độc, không ngờ chính là Địa Âm Tà Linh được xưng tụng là Âm Đế.

- Là ta. Ta biết ngươi vì ta mà đến, vì thế ta liền ở đây đợi ngươi.

Giọng nói bình thản lạnh nhạt, người trong kiệu không chút thất kinh.

Âm Đế nghe vậy ngưng cười, lạnh lùng âm hiểm nói:

- Được, đủ sức mạnh, không hổ là Vu Thần trong truyền thuyết. Nhưng nếu như ngươi biết ta sẽ đến, lẽ nào lại không sợ ta ra tay diệt ngươi?

Người trong kiệu té ra là Vu Thần mới hồi sinh, còn lão già đi theo chính là đại vu sư Hách Triết của Vu tộc.

- Ngươi đến không phải để làm chuyện này sao?

Không hề trả lời trực tiếp, Vu Thần trong kiệu dùng phương thức hỏi ngược để nói ra ý muốn của Âm Đế.

- Ha ha ha, ngươi lại tự mình hiểu ra, biết được ý muốn của ta.

Khuôn mặt cười âm lạnh, Âm Đế nhẹ nhàng hạ xuống, ngang bằng với cỗ kiệu.

- Mới vừa gặp nhau, ngươi tự mình đi ra hay còn muốn ta mời ngươi?

Giọng nói mang mấy phần uy hiếp, hiển nhiên Âm Đế tự phụ vô cùng.

Màn kiệu hé lên, một bóng người lóe lên, Vu Thần tàn ác hiện thân trước kiệu, lạnh lùng nhìn Âm Đế. Hai kẻ này, một là Địa Âm Tà Linh, một là Vu Thần trong truyền thuyết, cả hai có thể nói là kẻ mạnh tuyệt thế, lần gặp nhau đầu tiên của bọn chúng tự nhiên khiến cho trời đất kinh khiếp.

Bốn phía, cuồng phong đột ngột nổi lên, mây gió hội tụ, kình phong gầm rít thổi tung bụi đất bay lên, khiếp cho cả mặt đất sơn cốc nhỏ bé núi non rung chuyển, hai luồng sức mạnh khiếp người phát ra, hệt như hai sóng ánh ánh sáng hủy diệt, đến nơi nào nơi đất núi non bị phạt bằng, vạn vật tiêu biến, chỉ giây lát cả sơn cốc nhỏ bé liền biến mất không còn tung tích, mười dặm phụ cận bằng phẳng.

Ánh mắt không thay đổi, cả hai so mạnh yếu, sau một lát đối mặt, thân thể Vu Thần hơi run lên, thu hồi khí kinh trời bốn bề.

Âm Đế sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, trầm giọng nói:

- Vu Thần trong truyền thuyết quả nhiên khiến người ta khiếp sợ, nhưng sức mạnh của ngươi từ trời đất, cũng một nguồn giống như của ta, chỉ có tính chất có khác biệt.

Vu Thần lạnh lùng đáp trả:

- Sức mạnh của ta đúng là do bởi trời đất, nhưng ngươi thì không phải, bởi vì ta và ngươi đến từ thế giới khác nhau.

Âm Đế sắc mặt biến hẳn, ánh mắt hiện lên sát cơ, lạnh lùng tàn khốc lên tiếng:

- Vu Thần, ngươi nói lời này có bằng chứng gì không?

Để ý thấy sát cơ trong mắt hắn, Vu Thần trầm ngâm giây lát, hỏi ngược lại:

- Có hay không có chứng cứ không quan trọng, quan trọng là hôm nay ngươi có quyết tâm to lớn ra sao?

Âm Đế quát lạnh:

- Ta đến để muốn ngươi biến mất vĩnh viễn, còn điều gì muốn hỏi chăng?

Vu Thần điềm nhiên không chút kinh hoàng, lạnh lùng đáp lại:

- Nếu vậy, hôm nay ngươi muốn dấy động can qua chăng?

Âm Đế cười lạnh nói:

- Ngươi sợ rồi à?

Vu Thần cười cười, bình tĩnh đáp lại:

- Trước đây có một chút, nhưng hiện tại không sợ rồi.

Âm Đế không hiểu hỏi lại:

- Vì sao vậy?

Vu Thần điềm nhiên nói:

- Bởi vì thấy mặt không như nghe danh tiếng.

Âm Đế vẻ mặt lạnh lại, giận dữ nói:

- Ngươi cho ta không đủ uy hiếp ngươi chăng?

Vu Thần cười lãnh đạm, vẻ mặt tự phụ hỏi ngược:

- Ngươi thấy vậy chăng?

- Nếu đã như vậy, hôm nay ta sẽ tiêu diệt ngươi.

Trong tiếng gầm giận dữ, toàn thân Âm Đế ánh đen hùng dũng hiện ra, một cơn khí tức âm lạnh mà điên cuồng hoang dã tràn ra bốn phía, chớp mắt đã hình thành một kết giới âm hiểm, tàn độc, quỷ dị mà tà ác, liên tục không ngừng ép gần đến Vu Thần.

Sức mạnh Âm Đế không gì sánh kịp, kết giới này xem ra âm hiểm xám xịt, nhưng thực tế lại tràn ngập khí thôn tính hủy diệt.

Đối mặt với công kích của Âm Đế, Vu Thần mờ hiện một chút cảnh giác, toàn thân sương xám tro đột nhiên hiện ra, dùng Vu thuật quái dị thôn tính mọi khí tức đến gần.

- Với sức mạnh của ngươi muốn tiêu diệt ra, không mất ba ngày thì căn bản không thể nào làm được.

Âm Đế lạnh lùng tàn khốc đáp:

- Thời gian không phải là vấn đề, chỉ cần ta đã hạ quyết tâm, ngươi chết chắc chắn không nghi ngờ gì.

Vu Thần thản nhiên nói:

- Thời gian đúng là không phải vấn đề, nhưng thời gian có thể biến đổi rất nhiều chuyện. Trong ba ngày chúng ta tranh đấu, ngươi nghĩ xem nếu có người khác xâm nhập, đến lúc đó sẽ có kết quả như thế nào đây?

Âm Đế khinh khỉnh đáp:

- Trên thế gian này người có thể nhúng tay vào được mấy? Hơn nữa, cho dù là có nhúng tay vào, lại có thể thay đổi được điều gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.