Chương trước
Chương sau
Vu Thần trầm mặc, Âm Đế xem ra đã quyết tâm muốn đưa mình đi vào chỗ chết. Nếu vậy, ngoài giao chiến còn có khả năng nào khác đây? Suy tư một lát, Vu Thần mở miệng nói:

- Âm Đế, ngươi đã quá tự phụ rồi, người trên đời này có khả năng uy hiếp ngươi thật không nhiều nhưng lúc nào cũng có vài vị. Hơn nữa …

Thấy hắn đột nhiên dừng lại không nói, Âm Đế hỏi dồn:

- Hơn nữa cái gì, sao lại không nói?

Vu Thần cười tà dị, vẻ thần bí nói:

- Hơn nữa vật mà ngươi sợ nhất thật ra đã nằm trong tay một người. Một khi người này xuất hiện, đến lúc đó ngươi bị ta chế ngự, ngươi nghĩ xem chuyện xưa ngàn năm có lại xảy ra nữa không?

Âm Đế thất kinh, miệng hừ lạnh nói:

- Ngươi rất có hứng thú với kiểu bẫy rập vậy lắm sao?

Vu Thần không thèm để ý chút nào, lạnh nhạt nói:

- Ngươi không tin thì chúng ta cứ thử một lần, dù sao chuyện thắng bại còn phải so tài mới biết được.

Lời vừa dứt khí thế quanh thân bộc phát, một luồng sét nổi dậy từ đất bằng phá tan kết giới Âm Đế tạo ra.

Âm Đế thần sắc lạnh lùng, ánh sáng âm lạnh lóe lên ngoài thân, ngăn lấy luồng sức mạnh Vu Thần phát ra, giọng nói không chút tốt lành:

- So đọ hơn thua, bổn đế còn sợ ngươi không dám. Có điều ngươi nói cả nửa ngày cũng không nghĩ giao phong thẳng thắn với ta, sao bây giờ lại chủ động ra tay vậy?

Khí thế của Vu Thần liên tục gia tăng, vô số phù chú cổ quái bay ra từ trên người Vu Thần, khi đến chung quanh Âm Đế thì biến thành các loại quái thú, rít gào lẫn nhau rung trời, phần lớn khí tức hội tụ lại, hình thành một kết giới màu xám quỷ dị bao phủ Âm Đế vào trong.

Kết giới này rất kỳ lạ, khi đã hình thành liền xuất hiện trên mặt ngoài các đàn quái thú chuyển động theo chu kỳ. Mỗi lần chuyển động như vậy trên kết giới cũng xuất hiện biến hóa nho nhỏ tương ứng. Hơn nữa các quái thú còn xuyên qua kết giới hình thành một loại phương thức công kích kỳ lạ có quy luật rõ ràng phát động tấn công Âm Đế.

- Trước đây ta không nghĩ sẽ lãng phí tinh lực với ngươi dù chúng ta thật sự muốn giao chiến bởi vì đó không phải là cách đơn giản nhất để giải quyết vấn đề. Nhưng bây giờ ngươi đã một lòng muốn đưa ta vào đất chết, bổn thần tự nhiên cũng không thể xem thường chuyện này, ta quyết phân cao thấp với ngươi một phen, để xem thật sự ngươi mạnh đến cỡ nào?

Giọng nói thay đổi sắc bén, Vu Thần thay đổi thái độ, toàn thân phát ra bá khí quỷ dị.

Âm Đế tức giận hừ một tiếng, đưa hai tay lên cao, bá khí uy thế chấn động hoàn vũ đột nhiên bộc phát từ trên người, dòng khí dường như có các phần tử di chuyển tốc độ cao chỉ trong chốc lát đã gia tăng đến cực hạn, hóa thành một chùm lửa hùng dũng mang theo khí điên cuồng hoang dã hừng hực, hung hăng tập kích vào kết giới của Vu Thần. Hai bên đụng vào nhau liền có hoa lửa chói mắt, sấm sét động trời, chỉ chốc lát liền nổ tung bắn những làn sóng khí ra bốn phía như đao chém, lại đào sâu xuống mặt đất xung quanh vài thước.

Vừa thoát khỏi kết giới của Vu Thần, Âm Đế trong nháy mắt đã xuất hiện trên mây, hai tay đưa thẳng lên trời, giữa hai tay liền xuất hiện một khối mây đen bay tụ vào trong, biến thành dạng một cái quạt màu đen dày đặc những tia chớp đen trùm xuống tấn công điên cuồng vào Vu Thần ở dưới chân.

Theo dõi Âm Đế ở phía trên, ánh mắt Vu Thần thong thả chần chờ một lát, lập tức tay phải đang đặt trên kiệu liền vung lên phát ra một luồng ánh sáng màu xanh thẫm quỷ dị, bên ngoài có chín con rồng sáng vờn quanh che phủ trên kiệu.

Mảng ánh sáng đen che trên kiệu trở nên mạnh mẽ, bắt đầu xoay tròn tự động, chỉ trong chốc lát liền biến thành một con thú cực lớn có bốn chân, hai cánh, đầu rùa, mình rồng, miệng phát ra mây mù đen đặc mù mịt nuốt lấy toàn bộ tia chớp màu đen.

Âm Đế thở nhẹ một cái, rồi lập tức lạnh lùng nói:

- Bên ngoài thật là không kém, nhưng không biết thực lực đến thế nào đây?

Âm Đế thu hai tay về rồi lóe lên một cái đã đến bên con thú to lớn. Tay phải của hắn xuất hiện ánh đen, một luồng khí vô cùng âm tà sắc bén phá không mà ra, hóa thành một luồng đao sáng ba màu đen, đỏ, xanh thẫm chém thẳng vào đầu của con thú to lớn đó.

Nhanh chóng nhận thấy chuyện này, Vu Thần miệng hú lên quái dị, cự thú kia biến mất giữa hư không tránh được chiêu của Âm Đế. Sau đó, Vu Thần bay lên đám mây, trên trời con thú to lớn cũng lại xuất hiện, cả hai giao hợp nhau trùng điệp hình thành một cảnh tưởng rất quái dị.

Âm Đế nổi giận cười lên một tiếng, đánh lên không một cái rồi lắc mình bay lên trên mây đứng xa xa nhìn lại Vu Thần.

- Truyền thuyết nói Vu Thần quỷ dị kỳ quái, hôm nay vừa thấy mới biết đích xác có chút khả năng. Nhưng từ bây giờ ngươi sẽ không còn cơ hội triển khai chiêu thức đẹp đẽ bởi vì bổn đế không cho ngươi còn cơ hội nữa.

Vu Thần chăm chú nhìn Âm Đế, ánh mắt lưu ý đến đao sáng ở tay phải hắn, thong thả nhíu mày nói:

- Tàn Hồn Toái Tâm nhận! Không ngờ cuối cùng lại lọt vào tay ngươi.

Âm Đế lãnh khốc nói:

- Ngươi thật là có kiến thức, chỉ liếc nhìn đã biến được rồi. Ngươi đã biết nó rồi hẳn cũng biết uy lực của nó. Như vậy, ngươi còn có cái gì để đối kháng với ta?

Vu Thần trầm ngâm nói:

- Đao này cố nhiên khí tà sát cực lớn, nhưng ngươi đã quên mất thân phận của ta, chỉ bằng vào cái đó thì cũng không thể nguy hại cho ta được.

Âm Đế chất vấn:

- Phải không? Nếu ngươi không thèm để ý, thì chúng ta lại tiếp tục giao chiến. Bổn đế đã nghĩ qua, ngươi là Vu Thần có được sức mạnh của trời đất nhưng chống đỡ bổn đế được bao lâu đây?

Tay phải vung lên, ánh đao phá trời, khí âm sát tràn ngập đầy trời. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Sắc mặt Vu Thần trầm xuống, tay phải chuyển hướng lên trời, luồng sáng đen thẫm từ lòng bàn tay phát ra khiến cho con thú lớn phía sau kiệu khôi phục lại hình dáng. Sau đó, tay phải Vu Thần xoay tròn, bầu trời liền xuất hiện một cánh cửa giữa không gian hút lấy cái kiệu biến mất không thấy.

Cất cái kiệu mình ngồi đi rồi, Vu Thần nhanh chóng thu tay phải lại, còn tay trái thuận thế đưa ra phía trước, ánh xanh trong lòng bàn tay chợt lóe, một cái đầu của con rắn nhỏ liền bay ra, khi đến ngay trước thế công sắc bén của Âm Đế đột nhiên hóa thành một cái đầu rồng sáng, trong miệng mở rộng có vô số tia chớp có tiếng sấm sét rung trời phản kích Âm Đế.

Khí âm sát đụng nhằm sức sét điện, cả hai khắc kỵ như nước với lửa liền phát nổ thành tiếng sét ì ầm liên miên không ngừng cùng với vô số ánh lửa chói mặt giữa không gian.

Một lát, tiếng sấm từ từ im đi, ánh lửa cũng từ từ tan biến, Âm Đế mặt giận dữ lui lại hơn mười trượng, hung hăng trừng mắt nhìn rồng sáng giữa không trung.

- Té ra đây là vũ khí ngươi trông cậy.

Vu Thần lạnh nhạt nói:

- Ngươi có Tàn Hồn Toái Tâm nhận, ta có Thất Tuyệt Phích Lịch xà.

Âm Đế cả giận nói:

- Đừng vội đắc ý, con súc sanh đầu ánh sáng của ngươi cũng không chống đỡ được nhiều đâu.

Vu Thần cười lạnh nói:

- Nếu là trước kia, lời ngươi nói còn có vài phần đạo lý. Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, nó hấp thu được sức mạnh của rồng sét có chứa khí cực cứng của trời đất, đủ để khắc chế lực âm sát của ngươi. Ngươi nãy giờ không thấy kỳ quái ta vì cái gì mà chờ ngươi ở chỗ này? Nguyên nhân thật đơn giản, rồng sét xuất hiện ở tại chỗ này.

Âm Đế lạnh lùng nói:

- Nói như vậy là ngươi đã sớm có tính toán mưu kế rồi.

Vu Thần cười tà dị nói:

- Giữa ngươi và ta, sao còn để ý đến những chuyện đó? Ngươi đến đây cũng không phải vì câu nói của Thiên Sát sao?

Sắc mặt Âm Đế trầm xuống, kinh sợ trừng mắt nhìn hắn, quát to:

- Sao ngươi biết được chuyện này?

Vu Thần lãnh đạm cao ngạo nói:

- Bởi vì ta chính là Vu Thần, sức mạnh của ta có nguồn gốc từ trời đất.

Âm Đế không tin, hừ giọng nói:

- Đừng vội ngông cuồng không sợ gì, sức mạnh của ngươi đến từ trời đất, sức mạnh của ta cũng có dạng đến từ trời đất, ngươi nghĩ cố ra vẻ thần bí có thể lừa được ta chăng?

Vu Thần đưa tay trái ra trước thu hồi Thất Tuyệt Phích Lịch xà, ánh mắt tà ác nhìn Âm Đế, cười quái dị nói:

- Sức mạnh của ngươi rất to lớn, nhưng có vẻ như ngươi biết không nhiều chuyện, bởi vì sức mạnh của ngươi không phải dùng để biết sự tình này kia. Giống như hôm nay, ta biết đứng ở chỗ này có thể gặp gỡ ngươi, nhưng ngươi lại không biết, đây chính là sự chênh lệch giữa ta và ngươi.

Âm Đế lạnh lùng nói:

- Thế thì sao? Chỉ cần gặp là ta có thể hủy diệt ngươi, như vậy ta càng nhanh chóng diệt được chướng ngại nhân gian.

Vu Thần sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, phản bác:

- Ngươi quay lại nhân gian đã không ít ngày, vì sao trước giờ không hành động, hiện tại lại muốn hoàn thành chuyện này?

Âm Đế nói:

- Thế mà còn hỏi, tự nhiên là để chờ ngày Thái Âm Tế Nhật xuất hiện. Lúc đó chính là cơ hội tốt nhất.

Vu Thần châm chọc:

- Có lẽ không chỉ nguyên nhân này đâu. Ngươi không lẽ lại chờ Thiên Sát xuất hiện, chờ hắn quét chướng ngại vật là ta giúp ngươi chăng?

Âm Đế ánh mắt cả kinh, nổi giận nói:

- Xem ra hôm nay để ngươi lại không được rồi.

Nói xong liền vung lên đao sáng, khí thế sắc bén phóng ra bên ngoài chụp xuống người của Vu Thần.

Vu Thần thấy thế cười nói:

- Ngươi hôm nay động thủ cùng ta, nếu có giết được ta đi thì mới tốt. Nhưng ngươi nghĩ ngươi nắm chắc được mấy phần? Nếu liều mạng đến cuối cùng lưỡng bại câu thương, không được gì cả, cố gắng của ngươi chẳng phải là uổng phí sao. Còn nữa, nếu nhân gian chỉ còn ngươi và Thiên Sát hai người, lúc đó ngươi có còn thấy tốt như hiện tại không?

Âm Đế nghe vậy trầm mặc một chút, tựa hồ lời Vu Thần chạm đến những suy tư trong lòng hắn. Hồi lâu, Âm Đế mở miệng nói:

- Ngươi hôm nay chờ ta ở đây có mục đích gì, nói cho rõ đi.

Vu Thần cười hắc hắc nói:

- Xem ra ngươi đã nghĩ thông suốt rồi, ta sẽ nói thẳng đây. Chúng ta đều bị phong ấn cũng mấy ngàn năm rồi mới sống lại, ai cũng có những điều mong ước. Bây giờ Thái Âm hiện thế, đúng là thời cơ tốt nhất. Nếu chúng ta sau đó cứ liều mạng với nhau, tin chắc là đối với ai cũng đều không tốt. Nếu thế, chúng ta sao không có hiệp nghị với nhau, mọi ân oán để lại đến cuối cùng, trước mắt chúng ta không xâm phạm nhau nữa.

Âm Đế hừ nói:

- Sự tồn tại của ngươi là tai họa của ta. Để lại ngươi ngày nào thì ngày đó ta càng nguy hiểm.

Vu Thần phản bác nói:

- Sự tồn tại của ta nguy hiểm cho ngươi mà cũng có uy hiếp giống vậy với Thiên Sát, có phải không? Sức mạnh của ngươi trước mắt mạnh hơn ta không nhiều, muốn thắng ta còn được chứ khó lòng mà giết chết ta. Thời gian ngươi lãng phí với ta để giành làm không ít chuyện tốt hơn, ví dụ như đến thẳng Thiên Chi đô. Ngươi thấy phải không?

Ánh mắt Âm Đế biến ảo không ngừng, hồi lâu mới gật đầu nói:

- Được, hôm nay bổn đế tha cho ngươi một lần. Nhưng ngươi nhớ rõ, tốt nhất đừng để ta gặp lại lần nữa, bằng không đến lúc đó ta còn có lòng tốt như vậy hay không thì khó nói lắm.

Nói xong, không đợi Vu Thần trả lời, ánh sáng âm u trên người chợt lóe, cả người liền biến mất một cách thần bí.

Vu Thần cười cười, lẩm bẩm: "số mệnh khó tránh khỏi, có mấy ai đủ khả năng thay đổi đây?"

Nửa ngày sau, xa xa năm thân ảnh bay tới, chính là đại vu sư Hách Triết cùng với bốn thanh niên. Vu Thần thấy vậy phi thân đón đầu, đồng thời tay phải vung hướng lên trời, lòng bàn tay chợt lóe ánh đen, một luồng sương mù đen biến ảo không ngừng, rồi nhanh chóng xuất hiện lại kiệu ngồi của mình vừa đúng lúc đưa Vu Thần vào trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.