Thiên Lân khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn băng tuyết đóng dày, cất giọng hỏi:
- Ở đây một chút tuyết cũng không có, toàn là khối băng, vì sao lại không có tên là Ngưng Băng động?
Đinh Vân Nham cười cười, hơi tự đắc nói:
- Tên này là có nguyên nhân, nhưng ta lại không tiện nói nhiều.
Quay người lại, Thiên Lân nhìn Đinh Vân Nham, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nghiêm trang hỏi:
- Thúc muốn thử con?
Đinh Vân Nham cười đáp:
- Sao, con không muốn thử qua năng lực bản thân sao?
Thiên Lân đứng yên nhìn ông giây lát, sau đó bật cười thần bí, ha hả nói:
- Được, thúc có muốn theo học với con thêm vài chiêu thức không?
Đinh Vân Nham vẻ mặt hơi giận, muốn nổi nóng nhưng khi nghĩ lại dù sao Thiên Lân chỉ là một đứa bé, bản thân có đáng nổi giận không?
Vì thế, ông nhịn cơn giận lại, khẽ hừ giọng nói:
- Không cần, mọi thứ ở đây ta đều biết hiểu hết, không có gì phải học cả.
Thiên Lân trợn tròn mắt, làm ra vẻ kỳ quái, hỏi lại lần nữa:
- Quả thật không học? Vậy lúc nữa thúc đừng hối hận.
Đinh Vân Nham hừ lạnh đáp:
- Không học.
Thiên Lân nghe vậy bật cười thông minh, lắc đầu nói:
- Đáng tiếc thật …
Đinh Vân Nham hơi nghi ngờ, hỏi lại:
- Đáng tiếc chuyện gì vậy?
Thiên Lân liếc xéo ông, sau đó quay lưng lại, lẩm bẩm nho nhỏ:
- Thiên cơ bất khả lộ.
Đinh Vân Nham lập tức có cảm giác bị đùa bỡn, muốn nổi giận lại không thể giận, chỉ đành hậm hực nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/190206/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.