Thiếu nữ áo trắng nghe vậy, ánh mắt lay động vài cái, nhẹ giọng nghi ngờ:
- Phải vậy chăng? Ngay cả ông trời cũng phải động lòng với duyên, đó là duyên gì vậy?
Thiên Lân cười nói:
- Đó là duyên lành, tình duyên, nhân duyên.
Mơ hồ cười cười, thiếu nữ áo trắng hỏi ngược lại:
- Ngươi không phải sợ duyên xấu, duyên khuyết, duyên định mệnh?
Thiên Lân tự phụ nói:
- Tâm ta kiên định, vạn duyên đều là thiện.
Hơi lắc nhẹ đầu, thiếu nữ áo trắng không tranh luận nữa, điềm nhiên nói:
- Thiên Lân, biết đây là đâu chăng?
Thiên Lân không hề nghĩ ngợi nói:
- Đây là thiên đường, có nàng bầu bạn.
Thiếu nữ áo trắng trừng hắn một cái, khẽ lẩm bẩm:
- Không cần phải miệng lưỡi khôn ngoan, ta không thích ngươi cười đùa.
Thiên Lân nghe vậy, lập tức thôi không vui đùa nữa, điềm nhiên nói:
- Được, nàng không thích thì ta thay đổi bộ mặt khác. Bây giờ chúng ta nói chuyện đến chỗ này, đây thật ra là nơi cư ngụ của nàng, nhưng hơi thần bí, dường như ẩn chứa một chuyện xưa nào đó.
Thiếu nữ áo trắng thoáng động dời ngang vài trượng, nhẹ nhàng như tuyết ngồi xếp bằng trên giường ngọc, ánh mắt nhàn nhạt nhìn phía đối diện, khẽ lẩm bẩm:
- Đây là nhà của ta cũng là căn nguyên của ta.
Thiên Lân dời đến bên cạnh nàng, nhìn nàng ngồi, nhìn thế giới như toàn ngọc trước mắt, khẽ khàng nói:
- Nhà của nàng chỉ có một mình nàng, không còn người nào khác?
Thiếu nữ áo trắng điềm đạm nói:
- Đúng thế, ngàn năm như thế, mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427418/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.