Lúc này, một thứ nào đó đập vào mắt của Thiên Lân, khiến hắn chú ý.
Nhìn cẩn thận, đó là một thanh kiếm cắm ở bên chân của cô gái, chuôi kiếm khắc hoa văn tinh xảo, cùng với hai tua kiếm một đỏ một xanh phất phơ trong gió, hệt như một nam một nữ đang đuổi bắt lẫn nhau.
Vỏ kiếm ngập ba phân trong tuyết, vỏ có hoa văn tinh tế, hệt như một hình vẽ núi sông, lại không được hài hòa.
Quan sát giây lát, Thiên Lân ngửng đầu lên, chăm chú nhìn giai nhân tuyệt sắc đó, chỉ thấy nàng ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, lại như mới hơn hai mươi tuổi, khiến người ta nghi ngờ, không biết được tuổi cụ thể của nàng thế nào.
Cảm ứng được Thiên Lân chăm chú, cô gái đưa mắt nhìn hắn không chút dao động như giếng cổ, phảng phất muốn nhìn thấu qua hắn.
Thiên Lân có chút đỏ mặt, phảng phất hơi xấu hổ, khi người phụ nữ chăm chú nhìn, hắn không khỏi tự để lộ nụ cười ngượng ngùng, lại có vài phần như chờ mong lại như không, âm thầm trao đổi với nàng.
Thật lâu, người phụ nữ vẻ mặt hơi động, thanh âm rung lòng người nói:
- Kẻ tìm ngươi đến rồi.
Thiên Lân nghe vậy vui mừng chỉ vì cô gái đã mở miệng, vội vàng nói:
- Ta tên Thiên Lân, mười chín tuổi, nàng thì sao?
Cô gái nhìn hắn, vẻ bình thản nói:
- Người mang oán hận của trời, truyền đời này qua đời khác, nếu không có duyên, chớ có hỏi nhiều.
Thiên Lân sửng người, hỏi ngược lại:
- Gặp nhau là duyên, định mệnh dây dưa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427404/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.