Trầm tư một lúc, Thiên Lân trong mắt toát ra chút kinh ngạc, thông qua thăm dò hắn phát hiện, lão già này có luồng khí tức rất quen thuộc. Điều này khiến hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ánh mắt không khỏi nhìn đến trường thương trong tay của lão.
Tân Nguyệt phát hiện được sự khác thường của hắn, nhẹ giọng nói:
- Thiên Lân, ngươi có phải nghĩ đến điều gì không?
Gật nhè nhẹ, Thiên Lân nói:
- Ngươi thấy trường thương trong tay lão ta không phải có chút lóe mắt sao.
Tân Nguyệt nhìn một lúc, gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, đúng là có chút chói mắt, dường như không hợp lắm.
Lão già thấp béo nghe vậy, ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Lân, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Xem ra tiểu tử ngươi đang muốn nhớ ra ta là ai.
Thiên Lân lạnh giọng chống đỡ phản bác:
- Với các đầu trọc một nửa, lại thêm thanh trường thương, ngươi cho là còn chưa đủ rõ ràng sao?
Tân Nguyệt bên cạnh tỉnh ngộ, kinh ngạc nhìn lão già thấp béo nói:
- Thì ra là ngươi, không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi.
Lão già thấp béo cười lớn nói:
- Không sai, chính là ta. Một năm rồi, ta đã sớm trong ngóng ngày này.
Bên cạnh, Phùng Vân nghe hơi mơ hồ, nhẹ giọng nói:
- Thiên Lân, thật ra lão ta là ai vậy?
Bật cười lạnh nhạt, Thiên Lân nói:
- Lão chính là Ngốc Thiên ông, một năm trước ở Thiên Dực phong thiếu chút nữa đã đưa ta vào đất chết.
Câu nay vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, Phùng Vân biến hẳn sắc mặt thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427322/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.