Chương trước
Chương sau
Hắc Ưng lạnh lùng nói:
- Chuyện này tự nhiên có người thao túng sau lưng, nếu không thì sao lại như vậy được?
Vân Yên cư sĩ cau mày tiếp:
- Suy nghĩ cẩn thận thì chuyện này đúng là có chút kỳ quái, dường như Dịch viên và Trừ Ma liên minh đều không biết cả, đây là một hiện tượng không bình thường.
Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân nói:
- Đúng thế, môn phái Tu Chân giới ngàn vạn, nhưng trước mắt thì hai bọn họ là to lớn nhất.
Còn một số những môn phái khác, hai mươi năm nay đều bị bọn họ áp chế mạnh mẽ, thỉnh thoảng nổi lên cũng không quá bốn năm môn phái, chia ra phân bố ở trời Nam đất Bắc cùng một số chỗ khỉ ho cò gáy, căn bản không có sức để chống lại.
Hiện nay, những hạng vô danh đều biết chuyện này, vì sao Dịch viên và Trừ Ma liên minh lại không biết chuyện này được?
Bóng đen lạnh lẽo nói:
- Hà tất phải suy nghĩ, tới lúc đó tự nhiên sẽ minh bạch mọi chuyện.
Nói rồi lóe lên đi liền thẳng theo hướng mọi người đang tiến lên.
Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân bất mãn nói:
- Có gì hơn người đâu, quả thật là cuồng vọng.
Vân Yên cư sĩ cười hiểm nói:
- Hắn không chỉ cuồng vọng mà còn có xuất thân rất mạnh mẽ.
Dứt lời bay đi liền.
Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân vẻ mặt ra dạng khinh thường, liếc Cửu Khúc Nhất Kiếm trọng thương nằm trên mặt tuyết, chần chừ một lát cuối cùng cũng rời đi.
Một hồi lâu sau, bầu trời lóe lên bóng người, Tân Nguyệt xuất hiện ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn Cửu Khúc Nhất Kiếm trên mặt đất, hơi suy nghĩ một chút rồi hạ xuống trên mặt tuyết.
Quan sát thương thế của Cửu Khúc Nhất Kiếm, Tân Nguyệt cau mày nói:
- Các hạ bị thương rất nặng đó.
Trên mặt đất, Cửu Khúc Nhất Kiếm thân thể run rẩy, đang thu nhỏ lại dần dần giãn ra, đang chậm rãi ngước khuôn mặt tái nhợt nhìn Tân Nguyệt hỏi:
- Ngươi là ai?
Tân Nguyệt lạnh lùng nói:
- Tân Nguyệt. Còn ngươi?
Cửu Khúc Nhất Kiếm chăm chú nhìn tuyệt thế giai nhân trước mắt, hơi kinh ngạc tán thưởng:
- Tân Nguyệt? Quả thật người như tên. Ta là đại đệ tử của Cửu Khúc môn, xưng là Cửu Khúc Nhất Kiếm, vừa mới bị Sát Phật Thiên Nộ đánh bị thương.
Tân Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Thiên Nộ là ai, Cửu Khúc môn là chỉ cái gì?
Cửu Khúc Nhất Kiếm sửng sốt, sau đó yếu ớt hỏi lại:
- Ngươi là đệ tử của một trong ba phái của Băng Nguyên phải không?
Thiên Nộ là một hòa thượng, xưng là Sát Phật, mười năm trước nổi danh thiên ạh, có uy danh rất lớn một dải Thiên Nam.
Hắn tính khí nóng nảy nhưng tu vi cực mạnh, Kim Cương pháp quyết bản thân đã tu luyện đến cảnh giới Kim Cương Bất Diệt, trước đó ta không biết hắn mới bị thành thế này.
Còn Cửu Khúc môn là một phái Tu Chân ở thượng du Hoàng Hà, nhiều năm nay nhân số không vượng, chỉ có thể tính là một phái nhỏ.
Tân Nguyệt nói:
- Ta là môn hạ Đằng Long cốc, các ngươi bươn bả trên Băng Nguyên vì cái gọi là Phi Long đỉnh, không cảm thấy vậy có chút kích động sao?
Cửu Khúc Nhất Kiếm cười cay đắng nói:
- Theo như ngươi nói, hành vi của chúng ta là kích động. Nhưng theo thiên hạ, hành vi của chúng ta lại hết sức bình thường.
Tân Nguyệt nghi hoặc hỏi:
- Vì sao lại nói như vậy?
Cửu Khúc Nhất Kiếm giải thích:
- Hai mươi trước, Lục Vân sáng tạo thần thoại, đả phá kiếp nạn Thái Âm Tế Nhật, khiến thiên hạ được thái bình.
Hiện nay, Tu Chân giới bị Trừ Ma liên minh và Dịch viên chia đôi thiên hạ, vẫn bình an như cũ.
Nhưng thân là những môn phái Tu Chân khác, ai lại không muốn khiến môn phái mình trở nên vinh dự, phát triển lớn mạnh?
Lần này, truyền thuyết Phi Long đỉnh tuy đến bất ngờ, nhưng đối với những môn phái nhỏ bé chúng ta, chuyện này là một cơ hội thật sự.
Chỉ cần đoạt được Phi Long đỉnh, đạt được pháp quyết tu chân cao vời, chúng ta liền có hy vọng nổi tiếng, từ đó đoạt được một chỗ trong Tu Chân giới.
Nghe qua những chuyện này, Tân Nguyệt trầm ngâm hẳn.
Đối với Cửu Khúc Nhất Kiếm, hành động của bọn họ kỳ thật cũng không thể trách nặng được.
Đương nhiên, đoạt vật người khác là không đúng, nhưng bản tính con người vốn là thế, ai có thể nói gì khác đây?
Nghĩ đến đây, Tân Nguyệt phát hiện không cần phải tiếp tục chuyện này nữa, chuyển chủ đề:
- Các ngươi đi Băng Nguyên đều có mưu đồ, trong lòng ngầm canh chừng lẫn nhau, có nghĩ đến xác suất thành công hay không? Còn nữa, nguồn gốc của tin tức này là thật hay giả, có tồn tại âm mưu nào không, người đi chung có đối thủ tuyệt mạnh nào không, những chuyện này ngươi đều đã nghi qua chưa?
Cửu Khúc Nhất Kiếm nhỏ nhẹ trả lời:
- Chuyện này ai có thể suy tính cẩn thận được đây? Chúng ta đến đây chỉ vì một hy vọng, mà hy vọng đó rất xa với, nhưng chỉ cần tồn tại một tia hy vọng, chúng ta sẽ không hề bỏ qua. Trên đường đi, ta đã từng quan sát tình hình những người khác đại khái, phát hiện tuyệt đại đa số người không bằng cả ta, lợi hại thật sự chỉ có vài người. Dù sao cao thủ Tu Chân giới đều tập trung ở Dịch viên và Trừ Ma liên minh rồi.
Tân Nguyệt kinh ngạc nói:
- Thiên hạ rộng lớn, ngoại trừ một minh một phái đó lại không tìm được cao thủ nào khác chăng?
Cửu Khúc Nhất Kiếm lắc đầu nói:
- Cũng không phải là như vậy nhưng bọn họ hai chỗ chiếm tuyệt đại đa số cao thủ, chuyện này không thể tranh luận được.
Còn đối với những môn phái khác, theo hiểu biết cá nhân ta, ngoại trừ một số môn phái thần bí khó gặp ra, trong những môn phái tầm thường còn lại, ta biết được chỉ có mấy người, Thiên Nộ là một trong số đó.
Ngoài ra, Nhất Hiệp Phiêu Hương của Tàn Hoa môn, Tuyệt Đao Địch Lượng của Thần Đao đường, Hiệp Y Thánh Tâm của Bách Thảo lư, Văn Thanh Đoạn Tràng của Thiên Phong lâu, những người này đều là cao thủ nổi tiếng tương đối.
Ngoài ra còn một số người không môn không phái sinh hoạt tự do giống như Ngọc Phiến Đoạt Hồn Cao Vân, Vân Yên cư sĩ, Tiếu Tam Sát, Chiếu Thế Cô Đăng, Điên Si Đạo, Phật Kiếm Nhu Tràng.
Nhóm này có không ít nhưng thực lực đến thế nào ta cũng không biết rõ, dù sao danh tiếng của bọn họ cũng không gọi là cao.
Tân Nguyệt yên lặng ghi nhớ những cái tên hắn vừa nhắc đến, giọng lạnh nhạt nói:
- Hiện nay ngươi bị thương nặng, còn dự tính đi cướp đoạt cái gọi là Phi Long đỉnh chăng?
Cửu Khúc Nhất Kiếm chần chừ một lúc, không hiểu ý của Tân Nguyệt thế nào, hơi bất an nói:
- Ta như vậy còn mong chiếm đoạt Phi Long đỉnh gì nữa, có thể còn sống trở về hay không còn khó nói được.
Tân Nguyệt lịch sự nói:
- Lúc này quay đầu còn chưa muộn, nếu như lại cố chấp thì tính mạng khó mà giữ được.
Dứt lời, thân thể Tân Nguyệt đột nhiên nhạt đi, chớp mắt đã biến mất.
Cửu Khúc Nhất Kiếm thấy vậy, trong lòng chấn động, than nhẹ:
- Tu vi như vậy thiên hạ khó gặp, Đằng Long cốc có cao thủ như vậy ta còn có hy vọng nào nữa đây? Chi bằng quay về thôi.
Nói rồi cố gắng đứng lên, nhìn về phía Đằng Long cốc, sau đó thở dài không nỡ một lúc, cuối cùng quay người về lại lối cũ.
Thời khắc này, trong lòng Cửu Khúc Nhất Kiếm đầy sự tiếc nuối.
Nhưng tương lai không lâu sau, hắn mới biết rõ quyết định của bản thân lúc này chính xác đến bao nhiêu.
Giữa không trung, Tân Nguyệt ẩn mình trong mưa tuyết bay, nhìn theo Cửu Khúc Nhất Kiếm dần dần đi xa, vẻ mặt toát ra một chút tươi cười.
Lơ đãng hướng thiện, chỉ nhấc tay đã hoàn thành.
Nhưng kết quả tạo ra như vậy lại có thể cứu người khỏi nguy nan chăng.
Tân Nguyệt xoay người thôi cười, đuổi theo những người tu đạo trước kia, tiếp tục truy xét.
Tiếp theo đây, sự xuất hiện của nhóm người này sẽ tạo nên một sóng nhiệt náo trên Băng Nguyên, nhưng cuối cùng sẽ kết thúc thế nào đây?
Theo sự tiến vào Băng Nguyên của rất nhiều nhân sĩ tu chân, môn hạ Đằng Long cốc ai nấy bắt đầu khua chiêng đánh trống chuẩn bị.
Đối ngoại do Lý Phong, Chu Kiệt toàn quyền xử lý, liên tục theo dõi động tĩnh của những nhân sĩ tu chân đó, ngoài ra còn có Tân Nguyệt và Phi Hiệp hỗ trợ, tạm thời mọi việc đều trong tầm khống chế.
Đối nội, Trương Trọng Quang bắt tay chuẩn bị cho Băng Tuyết thịnh hội, bốn ngày trước đã sớm đắp một đài cao ở cửa vào cốc, chuẩn bị đầy đủ thật tốt cho đại hội lần này.
Còn lại Tiễn Vân Hạc, Vương Chí Bằng, Đinh Vân Nham bọn họ lại đốc thúc môn hạ chuyên cần tu luyện để tranh lấy mặt mũi cho Đằng Long cốc, cho bản thân mình trong lần Băng Tuyết thịnh hội này.
Hiện nay, trong bốn người tham gia thi đấu, Từ Tĩnh là người có khả năng đoạt được vị trí đứng đầu là không nghi ngờ gì.
Hắn có điều kiện tuyệt hảo, đi theo Hàn Hạc và Điền Lỗi hai vị sư thúc tổ tu luyện vài năm, thu được lợi ích không ích trong Băng Hỏa động thiên, lại thêm trận chiến một năm trước khiến hai khí hàn băng trong cơ thể hắn dung hợp lẫn nhau, từ đó tu vi tăng mạnh, lập tức đạt đến mức trung thượng của cảnh giới Bất Diệt.
Hiện nay, lại trải qua một năm khổ luyện, tu vi đã tiến sát mức thượng kỳ của Bất Diệt, đạt đến điểm giới hạn rồi.
Hiện nay, Từ Tĩnh vẫn tu luyện trong Băng Hỏa động thiên như cũ, hy vọng có thể đột phá cảnh giới Bất Diệt, tiến vào cảnh giới Quy Tiên.
Nhưng cảnh giới cuối cùng trong mười cảnh giới tu chân là quan trọng nhất, rất nhiều người cuối cùng cả đời đều không thể nào đột phá được.
Từ Tĩnh mặc dù thiên phú không tồi, nhưng chỉ mới hai mươi bảy tuổi, muốn thuận lợi đột phá được cũng phải có cơ duyên.
Thở dài u oán, Từ Tĩnh đang thiền định tỉnh lại, nhìn về phía Hàn Hạc và Điền Lỗi không xa, hơi thất vọng nói:
- Hai vị sư thúc tổ, Tĩnh nhi thật là quá vô dụng phải không?
Điền Lỗi nói:
- Không cần nóng nảy, chúng ta lúc ở tuổi của con tu vi còn xa mới được như con. Con hiện nay đã có được tu vi như vậy cũng rất đáng để kiêu ngạo.
Hàn Hạc lên tiếng:
- Đạo tu luyện, thoải mái tự nhiên. Nếu con một lòng muốn tiến lên, ý niệm cố chấp trong lòng quá sâu, ngược lại sẽ bị trói buộc không tiến lên được. Rất nhiều lúc, tiến bộ của tu vi lại xảy ra trong chớp mắt. Chỉ cần con nắm vững lãnh ngộ trong chớp mắt này liền có khả năng vượt qua được một khởi điểm khác. Theo kinh nghiệm của ta, cảnh giới Quy Tiên thật ra là một khái niệm không rõ ràng lắm. Nó phân chia thành hai khu vực, cái trước chú trọng ở tu luyện, cái sau chú trọng ở lĩnh ngộ, mà thành tựu cũng được phân chia ít nhất thành mười tầng thứ.
Từ Tĩnh kinh ngạc nói:
- Theo như lời của sư thúc tổ, cao thủ tiến vào cảnh giới Quy Tiên thực lực chênh lệch cũng rất lớn?
Hàn Hạc gật đầu nói:
- Đúng thế, chênh lệch rất lớn, hơn nữa người khác không cách gì tưởng tượng được. Ta đã từng suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này, từ đó rút ra được một kết luận của bản thân. Nói đơn giản, cảnh giới Quy Tiên là một khởi điểm mới của người tu đạo. Do bởi tu luyện là chuyện rất lâu dài và khó khăn gian khổ, đại đa số người tu đạo đều tu luyện đến giai đoạn nhất định, sau khi đạt được một loại mức độ sức mạnh rồi, liền không còn lòng muốn tiếp tục khổ luyện. Như vậy, từ xưa đến nay, cao thủ có thể tiến nhập vào cảnh giới Quy Tiên thật ít đến đáng thương. Kết quả là, lúc đầu Tu Chân giới còn phân chia tu vi cao thấp, đến cảnh giới Quy Tiên thì không còn phân nữa, mà từ đó khiến người tu đạo có sự hiểu lầm, cho là chỉ cần đạt đến cảnh giới Quy Tiên thì có thể xem là đạt đến cảnh giới cao nhất rồi. Nhưng trên thực tế, khi thực sự tiến vào cảnh giới đó rồi mới phát hiện, càng vào sâu thì càng thâm ảo, càng thần kỳ khiến người không cách gì tưởng tượng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.