Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt cổ quái, lẩm bẩm khe khẽ:
- Đây không phải là một con cá, mà là một thứ mang theo hy vọng của đau thương.
Thiên Lân không hiểu nói:
- Câu này nghĩa là sao?
Triệu Ngọc Thanh cười cười, chớp mắt đã bình thường trở lại, điềm nhiên đáp:
- Không cần phải hỏi nhiều, sau này con sẽ tự biết. Bây giờ, hay là chúng ta nói chuyện khác đi.
Thiên Lân không hiểu, cốc chủ nói đến một nửa, đột nhiên lại chuyển sang chuyện khác, thật ra ông muốn thể hiện chuyện nào đây?
Nghĩ không ra được câu trả lời, Thiên Lân hỏi:
- Nói chuyện nào khác đây?
Triệu Ngọc Thanh liếc hắn, nhẹ giọng nói:
- Con có biết trên vùng Băng Nguyên có một môn phái thần bí chăng?
Thiên Lân kỳ quái hỏi lại:
- Môn phái thần bí? Rất nổi danh phải không?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Mẹ con không đề cập qua với con một số môn phái thần bí của Tu Chân giới chăng?
Thiên Lân trả lời:
- Dạ có, nhưng mẹ con trước giờ chưa từng nhắc đến bất kỳ môn phái thần bí nào trên Băng Nguyên. Theo con biết được, Băng Nguyên là một vùng tương đối độc lập, người ở nơi này thưa thớt, không thích hợp cho việc phát triển của Tu Chân giới, vì thế môn phái rất ít.
Khẽ gật đầu, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Con nói tương đối đúng, Băng Nguyên lạnh lẽo vô cùng, không thích hợp cho người thường cư ngụ, nơi này rộng rãi thoải mái nhưng môn phái không nhiều. Cho dù là vậy, Băng Nguyên vẫn tồn tại một tiên phái thần bí. Môn phái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427247/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.