Lâm Vân Phong trừng nàng một cái, quát lớn:
- Đứng lại. Con lại muốn chạy tới chỗ nào nữa?
Lâm Y Tuyết nụ cười sượng hẳn, ậm ừ nói:
- Con mang thái sư bá đi du ngoạn chung quanh, có gì đâu mà.
Hứa Khiết êm ái nói:
- Y Tuyết, Thái sư bá con khó mà đến đây, con trước tiên phải để người nghỉ ngơi một chút, đợi ăn cơm trưa rồi mới tính chuyện đi chơi.
Lâm Y Tuyết vâng một tiếng, đáp:
- Mẹ, con biết rồi. Chúng ta vào nhà ngồi nghỉ trước đã.
Nói rồi kéo Càn Nguyên chân nhân hạ xuống đất, đi thẳng ra đại sảnh.
Ngồi trong đại sảnh, Càn Nguyên chân nhân nhìn Lâm Y Tuyết, cười từ ái nói:
- Y Tuyết à, con càng lúc càng xinh đẹp đó.
Lâm Y Tuyết cười xấu hổ nói:
- Thái sư bá, người lại giễu cợt người ta rồi. Con chỉ là một nha đầu xấu, Hải Nữ tỷ tỷ mới quả thật xinh đẹp.
Càn Nguyên chân nhân sửng người, kinh ngạc hỏi:
- Con biết khiêm tốn rồi hả? Trước kia …
Lâm Y Tuyết nói ngược lại:
- Trước kia là trước kia, Thái sư ba bêu xấu người ta rồi.
Cười ha hả, Càn Nguyên chân nhân nói:
- Được, không nói nữa, không nói nữa. Chúng ta nói chuyện khác đi. Con bây giờ tu vi đã đến giai đoạn nào rồi?
Lâm Y Tuyết đáp:
- Mẹ nói tu vi con đã đến cảnh giới Bất Diệt, nhưng còn xa mới đến được cảnh giới Quy Tiên.
Càn Nguyên chân nhân an ủi:
- Đừng gấp, Thái sư bá tu luyện vài trăm năm cũng còn dừng lại ở cảnh giới Bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427242/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.