Bật cười nhẹ nhàng, Càn Nguyên chân nhân vẻ mặt lộ ra vài phần vui vẻ, nhỏ nhẹ nói:
- Cố Viên bình an, ta vẫn hệt như trước. Còn mấy năm gần đây, con lại thay đổi rất lớn, hao tâm tổn sức cho Dịch viên không ít.
Hứa Khiết kêu một tiếng sư bá, đứng yên lặng bên Lâm Vân Phong, lắng nghe hai người nói chuyện.
Càn Nguyên chân nhân mỉm cười gật đầu như trả lời nàng.
- Người luôn phải trưởng thành. Con lúc thiếu niên đã từng ham chơi, chỉ cầu được vui vẻ một ngày. Hiện nay trên vai gánh vác trọng trách, tự nhiên phải suy nghĩ cho tiền đồ của Dịch viên.
Hơi cảm khái, Lâm Vân Phong vẻ mặt hoài niệm.
Càn Nguyên chân nhân vỗ vỗ vai hắn, khích lệ:
- Không cần phải ép mình quá, con đã đưa Dịch viên lên đỉnh cao rồi. Dịch viên đã trải qua hơn ngàn năm, lúc trước Lục Vân đã khiến Dịch viên nổi danh thiên hạ, hiện nay con lại phát dương quang đại Dịch viên, đây là phương diện huy hoàng nhất của Dịch viên.
Lâm Vân Phong cười cười, trong mắt xuất hiện chút hoài niệm, khẽ lẩm bẩm:
- Hai mươi năm rồi, thời gia trôi qua nhanh quá.
Càn Nguyên chân nhân lắc đầu nói:
- Thời gian nhanh chậm đối với những người khác nhau sẽ có những khái niệm khác nhau. Đối với các con, loáng cái đã hai mươi năm. Đối với ta, mọi thứ cứ phảng phất là ngày hôm qua.
Hứa Khiết nghe vậy, nói tránh chuyện khác:
- Chủ đề này cũng đã nói được hai mươi năm rồi, hay chúng ta đổi sang nói chuyện vui vẻ khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427241/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.