Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Trong phong thư ố vàng kia là một xấp thật dày, đem Lý Duyên Niên từ xuất thân, thân tộc, thậm chí bốn mươi ba năm nhân sinh lịch trình, tất cả mọi việc lớn bé đều dùng một loại chữ nhỏ li ti mà viết ra hết thảy. Lý Duyên Niên đọc nhanh như gió quét qua một một lượt, càng xem càng kinh hãi, thậm chí đến tờ cuối cùng, hai tay cũng không kìm nổi mà run rẩy hẳn lên.
Cứ như là trong mấy năm qua, bên người y vẫn luôn có một đôi mắt nhìn y chằm chằm, phía sau lưng chậm rãi nổi lên một tầng hàn ý lạnh thấu xương. Cảnh Thất nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, nói rằng: “Đại nhân thật sự là hảo phúc khí, phu thê tình thâm, thân là mệnh quan triều đình, trong nhà nha hoàn tỳ nữ đông đảo thành đàn, ngày cúng ông Táo hằng năm lại vẫn có thể ăn kẹo mật đường do tôn phu nhân tự tay ngao đường, quả thực khiến người ta ngưỡng mộ”.
Đêm cúng ông táo, chính là trước tối hôm qua một ngày.
Cảnh Thất hình như có sở cảm mà thở dài: “Đổ thư bát trà*, cử án tề mi, tuy nói đều là những việc khuê các tầm thường, nhưng người ta cả đời này rốt cuộc mưu tính cái gì đây? Chẳng phải là khi giữa gió thảm mưa sầu lưu lạc trở về, có một chốn để dừng chân, có một người luôn ở đấy, đốt đèn chờ ngươi hay sao? Ngài nói đạo lý này nói có đúng không, Lý đại nhân?”
*Tạm dịch: Cược sách đánh trà. Đây là một điển cố nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gia/1291317/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.