Ngôn Lạc Hi ngồi xuống sô pha, đảo mắt một vòng nhìn cách trang trí trong phòng khách.
Trong phòng khách trống trải mỗi một chỗ đều lộ ra lạnh lẽo cứng rắn. Rèm cửa sổ màu xám sắt, bàn ăn cực kỳ cá tính trang trí gọn gàng linh hoạt đều lần nữa nói rõ đây là nơi ở của một người đàn ông độc thân.
Cô đứng lên đi vào phòng bếp nhìn thấy người đàn ông dùng dao sắc bén cắt rau, cô dựa vào bên bàn tò mò hỏi: "Anh sống một mình sao?"
"Ừ" Lệ Dạ Kỳ liếc cô một cái ánh mắt hơi ngưng trệ, nhìn đôi mắt cô hơi đờ ra lớp trang điểm bị lem, vùng quanh mắt thâm quầng trông cô có vẻ hạnh phúc không thể giải thích được.
Ngôn Lạc Hi tiện tay lấy cọng rau chơi đùa, "Nhà thật lớn, ở một mình anh không sợ sao?"
"Quen rồi"
Ngôn Lạc Hi gật đầu: "Vậy ra anh không thích náo nhiệt thật ra tôi cũng không thích lắm cảm thấy không hợp với mình. Lúc tôi không quay phim cơ bản đều ở nhà đọc sách xem kịch"
Lệ Dạ Kỳ nghe cô nói chuyện bên tai, khóe môi nhàn nhạt tràn ngập ý cười có một người lải nhải bên tai dường như cũng không tệ.
Lệ Dạ Kỳ nấu hai bát mì dầu giấm nước súp có hành lá xắt nhỏ trông rất ngon miệng. Ngôn Lạc Hi chủ động lấy bát đũa ngồi vào bàn ăn, nhún mũi một cái:" Thơm quá"
Lệ Dạ Kỳ ngồi xuống đối diện, khí thế thanh quý mang theo vẻ tao nhã bẩm sinh, "Nếm thử xem có ngon không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gia-vo-ngai-lai-buong-roi/2835450/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.