Chương trước
Chương sau
Trong xe yên tĩnh không tiếng động, Ngôn Lạc Hi tức giận trừng mắt nhìn, anh ta rốt cuộc là ai? Ngay cả cảnh sát giao thông cũng phải cúi chào? Chẳng lẽ lão bà nữ nhân bao dưỡng anh ta rất có lai lịch?

    "Em còn nhìn tôi như vậy, tôi không cam đoan có thể làm xong chuyện vừa rồi hay không"

Giọng nói trầm thấp như cười như không vang lên bên tai, Ngôn Lạc Hi một giây phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình vẫn nhìn chằm chằm anh, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai không chịu thua kém đỏ bừng.

Tiếng chuông điện thoại di động xa lạ vang lên, Ngôn Lạc Hi theo bản năng nhìn qua khớp xương rõ ràng bàn tay thon dài cầm lấy điện thoại di động đặt trên đài điều khiển trung tâm, cô tinh mắt nhìn thấy hai chữ Tiểu Lê.

Lệ Dạ Kỳ nghe máy, "Tìm anh có việc?"

Lê Trang Trang đứng trước cửa sổ sát đất, tao nhã hào phóng kéo môi cười, "Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho anh sao? Lệ Dạ Kỳ trầm mặc.

Lê Trang Trang nụ cười trên mặt chậm rãi đọng lại, cảm giác được bên kia truyền đến xa cách lạnh lùng, nàng nhắm mắt lại, "Em nghe nói anh xuất ngũ rồi? Có thời gian chúng ta gặp một chút, được không?"

Mỗi lần Lệ Dạ Kỳ đối mặt với Lê Trang Trang anh đều có cảm giác nặng nề không thở nổi, cho nên mấy năm nay đã cố hết sức giúp đỡ cô, nhưng không thể tới gần cô một chút.

"Được"

Ngôn Lạc Hi ngồi ở bên cạnh, điện thoại di động của anh hoàn toàn không có rò rỉ âm thanh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô trực giác đầu dây bên kia nhất định là một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ khiến anh đặc biệt rối rắm nếu không giọng nói của anh sẽ không nặng nề như vậy. Chờ anh ngắt điện thoại, cô liền nhướng mày nói: "Kim chủ sao?"

Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ lành lạnh nhìn sang, cô vội vàng giơ tay đầu hàng, "Biết rồi biết rồi, anh bán nghệ không bán mình"

Lệ Dạ Kỳ nhìn ánh mắt của cô, hung ác đến hận không thể ném cô từ trên xe xuống, anh thấy thế nào cũng là thẳng nam, từ lúc nào bán nghệ không bán mình? Huống chi là chữ  "Nghệ" trong miệng cô chỉ sợ cũng không phải từ ngữ hay ho gì.

"Ngôn Lạc Hi, khó trách em đi diễn ba năm, lại chỉ có thể diễn lão nhị ngàn năm, cũng thật đáng thương" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông chậm rãi truyền đến phác họa ý cười nhàn nhạt, giống như đang cười nhạo sự không thông suốt của cô.

Ngôn Lạc Hi đời này hận nhất hai chuyện, một là cười nhạo cô ngực nhỏ, một là cười nhạo cô diễn không được nữ chính. Cô hận đến nghiến răng, "Ai nói tôi chỉ có thể ngàn năm lão nhị, tôi lập tức liền diễn nữ nhất cho anh xem, hừ!"

"Có chí khí, mèo hoang, anh đây mỏi mắt mong chờ. "Người đàn ông cúi đầu cười, tâm tình có chút sung sướng.



Ngôn Lạc Hi rõ ràng nhìn ra anh ta đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình, cô nắm chặt nắm tay, sợ mình khống chế không được trực tiếp nhào tới đạp anh vài cái.

Một lão nam nhân bán đứng thân thể dựa vào cái gì khinh bỉ cố gắng của cô?

Xe dừng bên ngoài bờ trái, Ngôn Lạc Hi đẩy cửa xe xuống xe, cũng không quay đầu lại rời đi.

Lệ Dạ Kỳ đưa mắt nhìn bóng lưng cô biến mất, anh thu hồi ánh mắt, cầm lấy điện thoại di động, mở tin nhắn, "Thất ca, bảy giờ tối, em ở phòng Toàn Tụ Đức chờ anh". Anh tiện tay ném điện thoại di động trở về đài điều khiển trung tâm, ngước mắt nhìn phía trước, ánh mắt nửa híp thấm ra màu mực dày đặc, một lúc lâu sau, mới khởi động xe rời đi.

Ngôn Lạc Hi đi vào phòng, liếc mắt một cái liền thấy người phụ nữ ngồi bên cửa sổ, toàn thân chăm chú viết bản thảo. Ánh mặt trời chiếu vào, ở trên người mạ một tầng hào quang chói mắt, mười ngón tay như bay gõ bàn phím, toàn bộ trong phòng đều là tiếng vang "bốp bốp".

Cô rón rén đi tới đứng ở phía sau lưng che khuất một phần ánh mặt trời liếc nhìn văn tự trên màn hình, "Vân nhi, cậu khi nào đã sửa xong cẩu huyết tiểu thuyết rồi?"

Điền Linh Vân không để ý tiếp tục gõ năm phút đồng hồ, mới rốt cục thở dài, "Viết xong rồi, sao cậu tới trễ vậy?"

Ngôn Lạc Hi đi tới bên cạnh sô pha ngồi xuống, túm lấy một cái gối ôm ôm lấy, đầy bụng u oán nói: "Gặp được một người đàn ông không rõ lai lịch gì, thiếu chút nữa bị anh ta bắt cóc, may mắn tôi cơ trí trốn thoát"

"Với chỉ số thông minh của cậu, cậu xác định không phải anh ta cố ý buông tha? " Điền Linh Vân không chút khách khí đả kích cô.

Ngôn Lạc Hi nhấc gối ôm ném về phía đó, tức giận nói: "Sao tôi lại làm bạn thân với cậu được kia chứ?"

"Bởi vì mình mềm lòng dễ bị hạ gục" Điền Linh Vân cười hì hì nói.

Ngôn Lạc Hi tặng cô một cái xem thường, nghiêm túc bàn luận "Đạo diễn Hứa của đoàn làm phim Cẩm Cung ba năm trước đắc tội quan lớn bị phong sát, việc này cậu biết không?"

"Biết rồi, nhưng đạo diễn này rất có tài hoa, mấy bộ phim năm đó đều rất hot, ảnh hậu Lê Trang Trang nghe nói nhờ vào phim anh ta mới nổi tiếng. "Điền Linh Vân bát quái nói

Điền Linh Vân là chủ blogger về thời trang, đã làm qua một kỳ phỏng vấn Lê Trang Trang, sắp xếp lại con đường thành danh của cô ấy phát hiện chuyện rất thú vị sau lưng Lê Trang Trang hiển nhiên có người ra sức nâng đỡ.



Ngôn Lạc Hi ngón tay nhẹ chống cằm, như có điều suy nghĩ nói: "Hứa đạo diễn xác thực rất có tài hoa, mỗi bộ phim của ông ấy đều được trầm trồ khen ngợi nhưng là đoàn làm phim không phải không có tiền sao?"

"Cái này cậu hoàn toàn không cần lo lắng, buổi sáng bạn tôi còn nói qua cô ấy khẳng định muốn cứu « Cẩm Cung » nhưng vẫn không có nhà đầu tư nào nguyện ý nên rất lo lắng nên đã rút lui. Thế nhưng tối hôm qua lại có phú hào nặc danh trực tiếp đầu tư mười triệu."

Hai mắt Ngôn Lạc Hi sáng ngời, "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, tôi nghe được nên lén nói cho cậu biết và tôi cũng sẽ  đầu tư nó, chờ bộ kịch này công chiếu nói không chừng ta liền biến thành tiểu phú bà." Điền Linh Vân cười đến hai mắt híp thành một cái khe, điển hình tiểu mê tiền.

Ngôn Lạc Hi nghĩ thầm, cô cũng đầu tư có được không? Bất quá cô là bị hố. Nhìn bộ dáng Điền Linh Vân chuẩn bị phát tài thật không đành lòng nói cho cô biết, bộ phim Hứa đạo diễn quay có thể ngay cả lịch chiếu cũng không sắp xếp được đến lúc đó tiền các cô bỏ vào khẳng định sẽ trôi theo dòng nước.

Hiện giờ chỉ có thể đánh cược một phen, đánh cược bản lĩnh của nhà đầu tư phía sau màn này lớn bao nhiêu. Có đôi khi mạo hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại, huống chi thay vì để cô trở về cầu xin Lục Chiêu Nhiên còn không bằng buông tay đánh cược một lần, ít nhất thua cũng có tôn nghiêm.

Hạ quyết tâm, cô không hề rối rắm, ghé vào trên bàn nhìn Điền Linh Vân, "Vân nhi, buổi tối mời mình ăn vịt quay đi?"

"Thèm ăn sao?"

Ngôn Lạc Hi gật đầu như giã tỏi, Điền Linh Vân cất máy tính, "Đi dạo phố với tôi mua đồ xong chúng ta sẽ đi ăn"

Ngôn Lạc Hi nâng cổ tay nhìn đồng hồ, vẻ mặt bi phẫn, "Bây giờ mới mười giờ sáng, cậu đừng nói muốn kéo mình đi rà sát phố cả ngày đó nha?"

"Có gì mà không được?"

Ngôn Lạc Hi hận không thể đi chết một cái, phải biết rằng Điền Linh Vân là tiểu tiên nữ bên dưới cung Thiên Bình nội tâm rối rắm, mỗi lần cùng dạo phố muốn mua cái gì đều sống không bằng chết có được.

Nhưng vì bữa vịt quay, cô đành bất cứ giá nào vậy!

Bảy giờ tối, Ngôn Lạc Hi còn nửa mạng cuối cùng cũng ngồi trong đại sảnh của Toàn Tụ Đức.

Sau khi gọi đồ ăn, cô tràn đầy máu như sống lại, dư quang khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn một bóng dáng nam tính quen thuộc đi về phía cô, cô vội vàng lấy mũ lưỡi trai che mặt, cẩn thận rình coi động tĩnh của anh, thật sự là oan gia ngõ hẹp!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.