Chương trước
Chương sau
Ngôn Lạc Hi trợn mắt há hốc mồm nhìn cánh cửa treo ở đó, anh làm sao làm được? Cửa này hẳn là rất rắn chắc, kết quả anh một cước liền đá văng.

Lệ Dạ Kỳ đứng lại trước mặt cô, cúi người nắm cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.

"Đang nháo cái gì, hả?"

Ngôn Lạc Hi kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt người đàn ông rõ ràng không vui, lông mày nhíu ra nhuệ khí sắc bén, cô hiếm khi thấy anh tức giận thành như vậy, bởi vì cô nhốt anh ở ngoài cửa?

Cô cắn chặt môi dưới, cụp mắt không lên tiếng.

Sức mạnh cằm đột nhiên tăng lên, giọng nói người đàn ông hàm chứa tức giận, "Nói chuyện!"

Ngôn Lạc Hi đau đến nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô ngước mắt trừng anh, nổi giận đùng đùng nói: "Tôi không muốn nói chuyện với anh, không muốn nhìn thấy anh càng không muốn bị anh ngủ, anh hài lòng chưa?"

Liên tiếp ba chữ không muốn, nói đến chữ cuối cùng, quả thực hàm chứa hàm ý nghiến răng nghiến lợi.

Lệ Dạ Kỳ cúi đầu nhìn cô, giọng nói thanh đạm, "Xem ra, em rất bất mãn với anh"

"Đâu chỉ bất mãn còn chán ghét anh cực độ"

Ngôn Lạc Hi thở hổn hển, nhìn sắc mặt dần âm trầm của anh, trong lòng có chút nghĩ mà sợ, nhưng lời đã nói cũng không sợ đắc tội anh ác hơn.

"Tôi ghét sự tự cho mình là đúng của anh, ghét anh nói cưới là cưới mà không hỏi ý kiến tôi, ghét anh dây dưa không rõ với Lê Trang Trang, còn bảo tiểu tam tìm tới cửa khiêu khích tôi, tất cả mọi thứ của anh, tôi đều ghét hết"

Ngón tay Lệ Dạ Kỳ siết chặt cằm sau đó buông ra, lui về phía sau hai bước, vẻ mặt lạnh như băng nhìn cô, "Ghét anh như vậy?"

"Đúng! "Ngôn Lạc Hi nói chắc như đinh đóng cột.

Lệ Dạ Kỳ lạnh lùng một khuôn mặt anh tuấn, cứ như vậy thẳng tắp nhìn cô, một lúc lâu sau anh không nói một lời xoay người đi ra ngoài.

Bả vai Ngôn Lạc Hi lập tức sụp xuống, vừa rồi ánh mắt anh nhìn cô, khủng bố như muốn ăn thịt người, cô sợ tới mức cho rằng sẽ bị anh đánh một phát.

Nguy cơ giải trừ, trong lòng lại đột nhiên trống trải, cô nằm ngửa ở trên giường, nhìn trần nhà không chớp mắt, nhớ lại vừa rồi ầm ĩ cái gì, cô bi thảm phát hiện tựa hồ còn chưa tiến vào chủ đề, đã chọc giận người nào đó.

Trong thư phòng, Lệ Dạ Kỳ đứng trước cửa sổ sát đất, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, khuôn mặt tuấn mỹ bị sương khói trắng nhạt lượn lờ thành mơ hồ, mày nhíu chặt, sắc mặt cũng khó nhìn đến cực điểm.

Trước mắt hiện lên sự chán ghét không chút che giấu của phụ nữ kia. Anh nặng nề hút một hơi thuốc, khói thuốc sặc vào cổ họng ho một trận nghiêng trời lỡ đất.



Cưới cô, là chịu trách nhiệm đã lấy đi sự trong sạch của cô, không muốn yêu cô, cứ như vậy bình bình đạm đạm cả đời đến già, không động tâm, sẽ không đau lòng, không khổ sở.

Nhưng lúc này trong lòng mơ hồ không kiềm chế được phiền não là vì cái gì?

Sáng hôm sau, Ngôn Lạc Hi như thường ngày xuống lầu, tối hôm qua cả đêm không ngủ, lúc này ngáp liên tục, nhìn thấy người đàn ông đang đọc báo trong phòng ăn, cô lập tức buông cánh tay xuống, chậm rãi đi qua.

"Chào buổi sáng!"

Người đàn ông ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, khép tờ báo lại, đứng dậy không nói một lời đi ra khỏi phòng ăn. Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ, dần dần biến mất.

Ngôn Lạc Hi hận không thể tự vả tai mình, rõ ràng người tức giận là cô, anh lại ngạo kiều không để ý tới người khác.

Ăn xong điểm tâm lên lầu, cô trở về phòng lấy túi, lúc đi qua thư phòng, nghe được dì Đông nói thầm, "Sao lại nhiều tàn thuốc như vậy, hút nhiều thuốc như vậy, phổi bị hun thành ống khói rồi...... Phu nhân, ôi, cô làm tôi giật mình"

Dì Đông ngẩng đầu, thấy Ngôn Lạc Hi không biết đi vào từ lúc nào sợ tới mức vỗ thẳng ngực.

Ngôn Lạc Hi nhìn gạt tàn thuốc, bên trong cắm đầy tàn thuốc, cô nhíu mày nói: "Tối hôm qua anh ấy không về phòng ngủ?"

"Không có a, rạng sáng ba giờ thời điểm ta lên lầu nhìn một chút, tiên sinh một người ở trong thư phòng hút thuốc, phu nhân, tối hôm qua hai người cãi nhau?" Dì Đông tối qua có nghe được động tĩnh trên lầu không dám lên, sau đó an tĩnh lại mới yên tâm.

Ngôn Lạc Hi gãi đầu, "Kỳ thật không tính là cãi nhau, chỉ là con đang nổi giận mà thôi"

Dì Đông thở dài một tiếng, "Phu nhân cô còn nhỏ cũng phải thông cảm cho thiếu gia một chút, vợ chồng cãi nhau tổn thương tình cảm, có vấn đề gì có thể ngồi xuống nói chuyện.

Ngôn Lạc Hi mím môi, là cô không thông cảm sao?

Có câu nói ruồi bọ không chích, trứng cũng không khẽ hở, Lệ Dạ Kỳ không cho Lê Trang trang cơ hội, cô ta làm sao cầm được khuy áo của anh chạy đến trước mặt cô diễu võ dương oai?

"Dì Đông, hôm nay con còn cảnh quay, con đến đoàn làm phim trước"

Ngôn Lạc Hi xoay người đi ra ngoài. Dì Đông nhìn bóng lưng cô rời đi lắc đầu bất đắc dĩ.

"Cắt...cắt...cắt...Lạc Hi, biểu cảm của em đúng chỗ một chút......"

"Lạc Hi, em phải thâm tình khổ sở nhìn Cảnh Vương......,"

"Lạc Hi......cắt cắt cắt......"

Hứa Uyên nhìn Ngôn Lạc Hi hoàn toàn không để tâm diễn xuất trong ngày mùng ba rống đến mặt đỏ cổ thô.



Một cảnh miễn cưỡng quay xong, nhìn Ngôn Lạc Hi liên tiếp thất thần, thật muốn đánh cô.

"Hôm nay rốt cuộc em xảy ra chuyện gì, sao lại mất hồn mất vía như vậy hả?" Hứa Uyên tức giận trừng mắt nhìn cô.

Ngôn Lạc Hi lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, "Đạo diễn, hôm nay em không ở trạng thái tốt, nếu không anh cho em nghỉ thêm một ngày?"

"Lại nghỉ? Phó Luân diễn xong đã đóng máy, phần em một nửa cũng không quay được, em không biết xấu hổ hả? Làm chậm tiến độ của mọi người có còn muốn kiếm tiền hay không?"

Ngôn Lạc Hi ngượng ngùng sờ sờ mũi, cô nói: "Vậy chờ em học thuộc lời thoại, tìm cảm giác"

Hứa Uyên nhìn bóng lưng cô anh ta đi theo sau ngồi xuống dưới ô che nắng, nhìn cô cầm kịch bản học thuộc lời thoại, anh ta hạ giọng nói: "Em và Thất gia cãi nhau à?"

Ngôn Lạc Hi liếc xéo một cái, "Đạo diễn Hứa, ông chú trung niên nhiều chuyện có tốt không?

"Tin đồn là nguồn cảm hứng căn bản là niềm vui". Hứa Uyên nói.

Ngôn Lạc Hi trong lòng cực độ khinh bỉ:"Anh đặt niềm vui lên nỗi đau của người khác, lương tâm anh không bị cắn rứt sao?"

"Nếu còn lương tâm, thành thật nói anh biết, có phải hôm qua Lê Trang Trang có scandal gì ầm ĩ hay không?". Hứa Uyên nhìn cô chằm chằm, tâm sáng như gương.

Tâm tư Ngôn Lạc Hi dưới ánh mắt hiểu biết của anh ta rõ ràng không thể giấu diếm, cô hỏi:

"Đạo diễn Hứa, nghe nói Lê Trang Trang là anh nâng đỡ anh hẳn rất hiểu cô ấy?"

Hứa Uyên giữ kín như bưng nhìn cô một cái, "Cũng không tính là hiểu"

"Vậy kể em nghe những điều anh biết đi"

Trong giới giải trí ba năm trước, Ngôn Lạc Hi không biết, hơn nữa người đứng sau Lê Trang Trang lại là Lệ Dạ Kỳ, rất nhiều chuyện đều bị thời gian vùi lấp, không còn chỗ để đào bới.

"Đều là chuyện cũ năm xưa, em chắc không vì chuyện này tranh cãi với Thất gia chứ?"

"Đối với anh mà nói là chuyện cũ năm xưa, đối với Thất gia kia chính là cả đời không thể dứt bỏ". Ngôn Lạc Hi chua xót nói.

Cô sẽ không bao giờ thừa nhận, tối hôm qua cùng anh một trận ầm ĩ là bởi vì ghen tuông và tức giận!

Hứa Uyên suy nghĩ một chút, "Cũng có thể nói như vậy, Lê Trang Trang đúng là món nợ cả đời Thất gia không dứt bỏ được"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.