Chương trước
Chương sau
Lý Trí Viện tức giận không chỗ phát tiết, giương nanh múa vuốt nhào tới, muốn cào mặt Ngôn Lạc Hi.

Ngôn Lạc Hi theo bản năng lui về phía sau, Cố Thiển nhanh tay lẹ mắt, chắn ngang trước mặt bảo vệ cô.

Là một trợ lý phải luôn luôn đảm bảo an toàn cho chủ nhân trước mọi mối đe dọa.

Lý Trí Viện vung móng vuốt lên, móng tay sắc nhọn lướt qua cằm Cố Thiển, máu theo đó tuôn ra, cằm truyền đến cảm giác đau nhức đến khẽ hít một hơi.

Ngôn Lạc Hi đỡ vai Cố Thiển nhìn thấy máu từ cằm, trong lòng nhất thời tức giận. Cô một cước đá trúng bụng Lý Trí Viện, cô ta đau đớn hô một tiếng, lảo đảo té ngã trên mặt đất ôm bụng, sắc mặt vặn vẹo nhìn chằm chằm Ngôn Lạc Hi, "Ngôn Lạc Hi, con khốn, tao thề không đội trời chung với mày"

Miêu Miêu sợ ngây người, mãi đến khi Lý Trí Viện ngã sấp xuống bên chân mới kịp phản ứng, vội vàng đưa tay đỡ lấy cô ta.

Ngôn Lạc Hi đánh giá vết thương trên cằm Cố Thiển một chút, trong mắt cô tràn đầy tức giận, khí thế bức người đi tới trước mặt Lý Trí Viện, cũng mặc kệ trong thang máy có camera hay không chân vẫn giẫm trên bụng cô ta, nói:"Lý Trí Viện, tôi nhịn lâu lắm rồi, cô có thể âm mưu hãm hại tôi nhưng tuyệt đối đùng động vào người bên cạnh tôi, tôi nhất định không tha cho cô!" Ngôn Lạc Hi bao che khuyết điểm, tình nguyện chính mình chịu ủy khuất, cũng không để cho người bên cạnh chịu ủy khuất.

Điểm này rất giống Điền Linh Vân!

Lý Trí Viện đau đến kêu rên một tiếng, phải biết Ngôn Lạc Hi đi giày cao gót, một đạp này dùng bao nhiêu lực giẫm lên bụng mới đau thấu tim gan, cô ta khiêu khích nhìn cô, "Động đến người bên cạnh mày? Ha ha, tao không những động mà còn đè lên rồi làm gì được tao hả? Ngôn Lạc Hi, mày giống y chang mẹ mày, thất bại đến mức ngay cả người đàn ông mình yêu cũng không giữ được."

Ngôn Lạc Hi môi đỏ mọng mím chặt, cô hơi cúi người xuống, tiến đến trước mặt Lý Trí Viện, hạ giọng nói: "Cô và mẹ cô mới như nhau, thích nhặt giày rách của mẹ con tôi không cần dùng tới, còn ra vẻ đắc ý giống như chinh phục được cả thế giới, trông ngu xuẩn vô cùng."

Nói xong, khóe mắt cô nhìn thấy số thang máy đã dừng lại ở số 1, cô thu chân về, xoay người đỡ Cố Thiển, nói: "Chúng ta đi!"

Chờ mấy người Ngôn Lạc Hi đi ra thang máy, Miêu Miêu mới dám đỡ Lý Trí Viện đứng lên, cô ta liền quay đầu lại giáng xuống cô gái một bạt tay giận dữ nói: "Cô làm trợ lý kiểu gì vậy hả, nhìn trợ lý người ta đi, sau này nhớ thông minh lên một chút"

Miêu Miêu bị tát một cái, ôm mặt ủy khuất nhìn Lý Trí Viện.

Lý Trí Viện xoa xoa bụng dưới bị giẫm đau, thần sắc dữ tợn, "Đi qua bộ phận giám sát, lấy camera vừa rồi Ngôn Lạc Hi khi dễ tôi, không tin lần này không thể bôi đen chết cô ta"

Miêu Miêu không cam lòng tình nguyện đi đến bộ phận giám sát, nhưng đối phương chỉ nói một câu liền bị đuổi đi, trở về báo cáo với Lý Trí Viện, đương nhiên lại rước lấy một trận chửi rủa.



Trên xe trở về, Ngôn Lạc Hi nhìn vết thương trên cằm Cố Thiển, cô cau mày, "Có muốn đi bệnh viện tiêm uốn ván không?"

Cố Thiển không khỏi dở khóc dở cười: “Cô Ngôn, tôi đâu có bị chó cắn, không cần tiêm.”

"Ai đó giống như bị bệnh dại gặp người liền cắn, chúng ta vẫn nên phòng ngừa"

Ngôn Lạc Hi nghiêm túc nói, trong lòng thập phần cảm kích Cố Thiển. Cô cũng đã xem qua sơ yếu lý lịch của cô ấy vừa tròn 20 nhỏ hơn cô 4 tuổi.

Khi nhìn thấy Lý Trí Viện nhào về phía cô, thân hình gầy gò giống như ẩn chứa sức mạnh vô hình, đứng trước mặt cô, tựa như gà mái bảo vệ gà con mình, vô tình lại khiến tim cô rung động.

"Khuôn mặt trắng trẻo của em đã bị vết cào này hủy đi rồi". Ngôn Lạc Hi đau lòng nhìn nói:"Sớm biết vừa rồi nên dùng hai chân giẫm lên cô ta trút giận cho em"

"Cô Ngôn giẫm như vậy như vậy không chừng ngày mai lại lên trang nhất". Cố Thiển trêu chọc.

"Lên thì lên, xem mất mặt ai". Đối với chuyện này Ngôn Lạc Hi khá là cởi mở.

Mỗi lần Lý Trí Viện xuất hiện trên Webio tiêu đề cũng chỉ lấy tư cách nạn nhân kêu than để nổi tiếng, theo thời gian cư dân mạng sớm muộn cũng trở nên chán ngán, cô ta chẳng nhận được lợi ích gì.

Cố Thiển mỉm cười, trên khuôn mặt trắng nõn nhu mỹ có cả ngưỡng mộ sâu sắc:"Chị Lạc Hi, em còn tưởng nghệ sĩ quý trọng danh tiếng của mình như lông vũ. Không ngờ chị lại nghĩ thoáng như vậy"

"Không nghĩ thoáng một chút, sớm đã tức chết rồi."

Trong lúc nói chuyện, điện thoại Ngôn Lạc Hi vang lên, cô liếc nhìn màn hình hiển thị tên người gọi tới, lông mày nhíu lại thờ ơ nhận máy:"Có việc?"

"Em đang ở đâu? Anh qua đón em"

Sau khi chia tay trong phòng bệnh ngày hôm đó, Lệ Dạ Kỳ mỗi đêm đều sẽ đến phòng bệnh trông chừng cô, nhưng thái độ cô đối với anh luôn lạnh lùng, không muốn nói nhiều.

"Trên xe, có chuyện gì?". Ngôn Lạc Hi thái độ xa cách.

"Bảo tài xế đưa em tới công ty, anh kêu Chu Bắc xuống đón". Ngữ khí Lệ Dạ Kỳ mạnh mẽ không cho phép cô cự tuyệt.



Ngôn Lạc Hi nhíu mày, "Tôi mệt chết đi được, muốn về nghỉ ngơi"

“Lệ phu nhân, cùng anh đi dự một buổi tiệc, tất cả đều là người em biết, Điền Linh Vân cũng ở đây, nếu em thật sự mệt mỏi, chúng tôi đi dạo một vòng rồi đi” giọng nói người đàn ông nhẹ nhàng hơn hẳn.

Nghe thấy Điềm Linh Vân cũng ở đó, Ngôn Lạc Hi rốt cục gật đầu đồng ý.

Xe dừng trước tòa nhà Lệ thị, Ngôn Lạc Hi đeo kính râm và khẩu trang bước xuống, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông tuấn tú dựa vào tường hút thuốc, cô khẽ mím môi, cố ý giả vờ không thấy trực tiếp đi vào đại sảnh.

Lệ Dạ Kỳ không nhanh không chậm đi theo phía sau cô, thẳng đến khi vào thang máy, anh mới nói: "Định tiếp tục chiến tranh lạnh với anh như vậy?"

Cố Thiển đứng phía sau Ngôn Lạc Hi, là một trong số ít người biết hai người là vợ chồng, vô cùng ngượng ngùng rất biết điều rời khỏi thang máy, đi chuyến kế tiếp.

Trong thang máy chỉ còn hai người bọn họ, Ngôn Lạc Hi tựa vào vách kim loại thang máy, thờ ơ nói: "Tôi và anh đang chiến tranh lạnh sao?"

Ngón tay thon thả của Lệ Dạ Kỳ kẹp điếu thuốc, khói trong lượn lờ, làm nổi bật thần sắc người đàn ông cao thâm khó hiểu.

"Bị vợ phớt lờ không để ý, không phải chiến tranh lạnh thì là gì?"

Ngôn Lạc Hi trào phúng nói: "Ơ, Thất gia nhìn ra tôi không để ý tới anh vậy còn cố gắng tiếp tục làm gì? Chúng ta tốt nhất không nên liên quan với nhau"

Lệ Dạ Kỳ đứng thẳng người, bỗng nhiên ép cô tới, thân ảnh thanh tuấn cao ngất mang theo cảm giác áp bách rất mạnh, nhốt cô giữa vách thang máy và lồng ngực của anh, anh đưa tay nắm cằm cô, đôi mắt đen thâm thúy thẳng tắp nhìn qua đáy mắt cô:"Còn giận anh sao?"

Ngôn Lạc Hi giơ tay muốn đẩy tay anh ra, lại bị tay kia của anh nắm lại. Cô bị khói thuốc lượn lờ trên mũi cay đến nhíu mày:"Lấy thuốc ra, tôi ghét mùi khói thuốc".

Một giây sau, người đàn ông đã nghiền nát tàn thuốc, anh nhìn cô chằm chằm, "Giận tới khi nào nữa? Hoặc là nói, muốn anh làm thế nào, em mới không giận nữa?"

"Ly hôn đi, ly hôn rồi sẽ không giận nữa". Ngôn Lạc Hi cười xinh đẹp, trong giọng nói ẩn chứa một tia khiêu khích.

Lệ Dạ Kỳ nhìn cô vài giây, bỗng nhiên cúi đầu bá đạo chặn môi cô lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.