Trong thang máy, Lệ Dạ cầu không nói một lời thả tay Ngôn Lạc Hi ra, bóng lưng anh cứng ngắc đứng đó, toàn thân trên dưới lan toả khí lạnh lẽo, làm Ngôn Lạc Hi bên cạnh cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Sự yên tĩnh bao trùm lên không khí, Ngôn Lạc Hi nghe được tiếng nhịp tim đập của mình càng lúc càng mạnh, thang máy bỗng dưng “đinh” một tiếng mở ra.
Lệ Dạ Kỳ bước ra đầu tiên, không có nghe thấy tiếng bước chân cô đi theo, anh lạnh lùng xoay lại, thần sắc lãnh khốc đến cực hạn:"Muốn tôi ôm đi không?"
Ngôn Lạc Hi bị thanh âm lạnh lẽo đâm vào tim, cô chậm rãi bước ra thang máy, yên lặng đi theo phía sau anh đến phòng khách sạn.
Nhìn bóng lưng anh, nội tâm cô hoản loạn muốn hỏi vì sao anh lại tới nơi này?
Anh bộ dáng thản nhiên là đi công tác hay đặc biệt tới đây vì cô?
Lệ Dạ Kỳ cầm thẻ mở cửa phòng, vào trong cắm sạc điện thoại tiện tay ném áo khoác vest lên sofa, tay kia không nhịn được nới lỏng cà vạt.
Ngôn Lạc Hi đi vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Từ cửa phòng đi vào, tầm mắt dần dần mở rộng, phòng tổng thống xa hoa đắt tiền, đèn thủy tinh sáng chói, bên trong lớn như vậy chỉ có một cái giường còn rải đầy hoa hồng đỏ cực lãng mạn.
Mấy thứ này là chuẩn bị cho cô?
Lệ Dạ Kỳ xoay lại, nhìn cô đang khoác trên người âu phục của đàn ông khác, cảm giác mười phần chướng mắt. Anh im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gia-vo-ngai-lai-buong-roi/2834209/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.