“Đừng cử động, để anh ôm em chút"
Lệ Dạ Kỳ kiên quyết tựa cằm lên vai cô, mùi sữa thoang thoảng trên cơ thể vương vấn trong hơi thở của anh, trái tim nóng nảy của anh dần dần bình tĩnh lại.
Toàn thân Ngôn La Hi cứng ngắc, nhịp tim đều đặn mạnh mẽ của người đàn ông đang lay động lưng cô, cô đột nhiên cảm thấy có chút bối rối,
"Tôi vừa gội đầu sẽ làm ướt quần áo của anh."
"Không sao." Lệ Dạ Kỳ nhẹ giọng nói.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vòng quanh ốc tai cô, như thể vướng vào trái tim run rẩy, Ngôn Lạc Hi nhắm mắt muốn hỏi, bây anh có ý gì?
"Hi nhi, em có gì muốn nói với anh không?"
Một tiếng "Hi nhi" khiến trái tim Ngôn Lạc Hi đập loạn xạ, vì sao luôn có cách làm cô mềm lòng chỉ bằng vài lời nói? Cô thật sự ghét điều này.
Ngôn Lạc Hi dùng hai tay nắm lấy cổ tay anh, cố gắng kéo tay anh ra: "Không, em không có gì để nói cả."
"Hi nhi, anh chỉ nói một lần, em nghe cho kỹ."
Ngôn Lạc Hi bối rối không chớp mắt nhìn anh.
Lệ Dạ Kỳ chăm chú nhìn bộ dạng mềm mại đáng yêu dễ bắt nạt của cô, anh nói:"Cả đời này em là người vợ duy nhất mà anh cưới về, em nói thích anh, anh rất vui, muốn đáp lại em bằng cảm xúc tương tự. Đối với chuyện tình cảm, anh thật sự không có nhiều kinh nghiệm lại không thể cho em cảm giác an toàn. Xin lỗi, anh sẽ cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gia-vo-ngai-lai-buong-roi/2834208/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.