Bà Lệ nhíu mày đứa nhỏ Du Nhiên này là không còn chuyện để nói mà.
“Hừ, con hát chính là con hát, có cái gì tốt hâm mộ? Cả ngày diễn những thứ đồi bại, khó đến được nơi thanh nhã.” Ông lão Lệ tức giận nói.
Ngôn Lạc Hi vừa bước vào liền nghe thấy lời ông lão Lệ nói, cô xoa chóp mũi, đây còn không phải cú đánh úp trong truyền thuyết, nằm thôi cũng chết!
Lệ Dạ Kỳ tự nhiên nghe được, anh cau mày, theo bản năng nắm chặt tay cô, chậm rãi dẫn cô đi vào nhà ăn, "Ông nội, xa xa nghe được giọng tức giận của ông, là ai lại chọc giận ông?"
Ông lão Lệ ngẩng đầu, thấy Lệ Dạ Kỳ đang nắm tay "con hát" mà từ miệng ông vừa nói, ông rên lạnh một tiếng:"Ngoại trừ con, thì còn ai? Ai cho phép con đưa cô ta đến Lệ gia hả?"
"Ông nội lời này không đúng, Hi Nhi là vợ con, không đưa cô ấy đến thì đưa ai đến?" Lệ Dạ Kỳ mang quà cáp cho người làm, một tay ôm lấy eo Ngôn Lạc Hi giới thiệu từng người.
"Hi Nhi, gọi ông nội."
Ngôn Lạc Hi trong lòng không khỏi khẩn trương, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Ông nội."
Ông lão Lệ hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ quay đầu sang một bên nói:"Cô Ngôn, tôi không dám nhận hai chữ ông nội từ người nổi tiếng"
Lệ Dạ Kỳ cau mày, không để ý đến lời nói tự phụ của ông, ôm cô vào lòng, đi tới trước mặt ông bà Lệ.
"Hi Nhi, đây là ba mẹ anh”
"Ba, mẹ, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gia-vo-ngai-lai-buong-roi/2834196/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.