Chương trước
Chương sau
Đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Mặc Bắc Trần tựa vào cửa, trong mắt đầy tơ máu, có thể thấy anh ta cũng không khá hơn Cố Thiển chỗ nào.

"Anh Mặc, nếu anh cưỡng đoạt giữ em ấy bên cạnh, tôi hy vọng anh sẽ làm em ấy hạnh phúc"

Ngôn Lạc Hi thản nhiên nói, chuyện đến nước này, trách cứ anh ta cũng không có nghĩa lý gì nữa.

Mặc Bắc Trần gật đầu:"Cô Ngôn, cám ơn"

"Thiển Thiển là bạn em, anh không cần khách khí nhưng nếu anh làm em ấy đau khổ, em tuyệt đối không tha thứ cho anh"

Ngôn Lạc Hi nói xong, cô xoay người rời đi.

Mặc Bắc Trần ngạc nhiên nhìn bóng lưng Ngôn Lạc Hi, anh ta dường như hiểu ra vì sao Tiểu Thất không chút do dự cưới cô.

Đây là cô gái tốt, vừa cứng cỏi vừa tự cường.

Mặc Bắc Trần đẩy cửa đi vào, cô gái nhỏ vừa nhìn thấy anh ta đã run rẩy sợ hãi xốc chăn lên chui vào.

Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên trở nên tái nhợt, hai ngày rồi cô vẫn nhìn anh như rắn độc và thú dữ, anh thật sự đáng sợ như vậy sao?

-------

Ngôn Lạc Hi trở lại biệt thự Bán Sơn, dì Đông bước nhanh ra đón nhận lấy đồ trên tay.

"Phu nhân trở về rồi, hai ngày nay con không ở nhà Mai Mai cũng ủ rũ"

Ngôn Lạc Hi mỉm cười, thấy Mai Mai từ trong biệt thự chạy ra, nhiệt tình nhào về phía cô, cô cúi người ôm cổ chó, "Ngoan, chị không sao"

"Ô ô ô" Mai Mai đặc biệt ủy khuất cọ lên người cô, như có thể nghe hiểu lời cô nói, một mực ô ô kêu giống như là rất lo lắng.

Ngôn Lạc Hi sờ sờ đầu chó:"Biết rồi biết rồi để em lo lắng, chị chị thật sự không sao, đại nạn không chết tất có hậu phúc, ngoan"

Tiết Thục Dĩnh nhìn dáng vẻ một người một chó thân thiết đến thán phục.

"Mai Mai bình thường chỉ gần gũi với một mình Tiểu Thất, cả mẹ tới nó còn không để ý, đồ chó kiêu ngạo"

Dì Đông cùng dì Trần lúc này mới chú ý tới Tiết Thục Dĩnh, vội vàng hô:"Phu nhân".

Tiết Thục Dĩnh khoát tay, hoàn toàn không bộ dạng phu nhân cao quý:"Được rồi, tiện đường đưa Lạc Lạc về, sáng nay Tiểu Thất đi công tác dặn đi dặn lại kêu tôi đích thân đem con bé về tận nhà, hai người cẩn thận chăm sóc đừng để con bé bị bệnh"

"Phu nhân, chúng tôi nâng niu còn không kịp sao có thể để thiếu phu nhân bị bệnh"



Dì Đông vội vàng nói.

Tiết Thục Dĩnh nhìn dáng vẻ đáng yêu của Mai Mai, khom lưng định sờ đầu nó, kết quả husky một phát chạy ra xa mắt chó lấp lánh tỏa sáng cảnh giác nhìn chằm chằm bà.

Tiết Thục Dĩnh xấu hổ cười cười, "Nhìn xem, đã nói nó không chịu gần gũi với ta, người già, ngay cả chó cũng chê"

Ngôn Lạc Hi dở khóc dở cười, kéo cánh tay Tiết Thục Dĩnh, "Mẹ, con không chê mẹ, nếu mẹ không ngại ở lại đây, mỗi ngày con đều nói chuyện với mẹ"

"Cô bé thẳng thắn". Tiết Thục Dĩnh cười mắng một câu, bà nói:"Ba con đêm nay trở về không nhìn thấy mẹ sẽ nổi giận, ngày mai con còn phải tham gia nghi thức khởi động máy, mẹ không ở chỗ này quấy rầy con, lần sau mẹ lại tới"

Ngôn Lạc Hi thật lòng thích Tiết Thục Dĩnh, trên người bà chẳng bộ dạng hào môn kiêu kỳ, càng không có sự nghiêm khắc soi mói của mẹ chồng, mấy ngày ngắn ngủi ở chung xem cô như con gái.

"Cơm tối lần sau sẽ dùng, trong nhà còn hai đại gia phải về hầu hạ, Lạc Lạc giữ gìn sức khoả không quá sức, tiền đủ tiêu là được."

Tiết Thục Dĩnh dặn dò vài câu, lúc này mới xoay người rời đi.

Ngôn Lạc Hi đưa bà lên xe, đưa mắt nhìn xe chạy ra biệt thự Bán Sơn đến khi biến mất ở trước mắt mới, Tiết Thục Dĩnh thật sự là một bà mẹ chồng hiếm có.

Cô gả cho Lệ Dạ Kỳ, thật sự là tam sinh hữu hạnh, chỉ là hạnh phúc này duy trì bao lâu?

Lúc chạng vạng tối, Ngôn Lạc Hi ngồi trên bậc thang trước biệt thự vừa xem kịch bản vừa chơi với chó.

Cô cầm trong tay quả cầu biển màu sắc rực rỡ, ném ra ngoài để Mai Mai nhặt về.

Mai Mai đã lâu không chơi cùng cô rất hăng hái. Chơi một hồi, cô vẫy vẫy tay, "Mai Mai, lại đây ngồi với chị một lát"

Mai Mai tung mình cho nhảy đến bên cạnh ngồi bên chân cô, một người một chó, hình ảnh vô cùng hài hòa. Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn nó:"Nhớ ba chưa?"

Ô ô. "Mai Mai nhìn cô kêu to mắt chó phảng phất có thể nhìn thấu tâm tư của cô

Cô bĩu môi:"Đừng nhìn chị biệt thự lớn như vậy, trống rỗng nên hơi sợ, thêm một người ở bên cạnh cảm thấy an toàn hơn"

"Ô ô" Mai Mai phảng phất như muốn nói, tôi là chó chị đừng gạt tôi, trong mắt viết rõ nhớ người ta muốn chết mà còn làm bộ.

Ngôn Lạc Hi sỉ diện vỗ nhẹ đầu chó:"Không thèm nói với em, nhặt bóng đi"

Nói xong, cô ném quả cầu ra ngoài, Mai Mai hí hứng chạy đi. Ngôn Lạc Hi nhìn nó vui đùa một lúc thu tầm mắt xem tiếp kịch bản trên tay.

Gió mùa thu hơi lạnh, lay động tóc cô bồng bềnh. Sực nhớ Mai Mai chưa trở lại cô nhịn không được ngẩng đầu tìm kiếm husky bất ngờ chạm vào đôi mắt thâm thuý của ai đó, tim đập thình thịch.

Sáng nay lúc rời khỏi bệnh viện, Lệ Dạ Kỳ đã nói với cô tối mai mới trở lại không thể đón cô xuất viện kêu cô đừng giận.



Ngôn Lạc Hi ngớ người, anh đã về.

Lệ Dạ Kỳ cầm quả cầu trong tay, chậm rãi đi tới trước mặt Ngôn Lạc Hi.

"Công việc kết thúc sớm, nhanh chóng về nhà xem thử em có khóc nhè hay không"

Ngôn Lạc Hi đứng lên, người đàn đã tới trước mặt, cô ngượng ngùng nói: "Tại sao em phải khóc nhè?"

"Vì anh không đón em xuất viện"

Ngôn Lạc Hi sửng sốt nghiêng đầu nhìn anh:"Em không hẹp hòi tới mức đó, bất quá anh có mang quà về nhận lỗi hay không?"

Lệ Dạ Kỳ cúi người, ngón tay vuốt nhẹ chóp mũi cô, "Anh tự mang mình về, có tính là quà tốt nhất không?"

Ngôn Lạc Hi nhăn mũi, "Miễn cưỡng...Tính đi"

Lệ Dạ Kỳ nắm cằm cô, đôi môi mỏng phủ lên cho cô một nụ hôn lưu luyến kéo dài, đến khi hai người không thể hô hấp tách ra, anh khẽ vuốt ve gò má nóng bỏng của cô.

"Bây giờ mới hiểu câu một ngày không gặp như cách ba thu"

Công việc tiến triển vô cùng thuận lợi, vừa kết thúc anh đưa xã giao buổi tối giao cho Chu Bắc chiều đó lên máy bay trở về nhà.

Trong lòng nghĩ về tới còn kịp cùng vợ ăn tối, tâm tình này trước giờ chưa từng có.

Ngồi trên máy bay nôn nao, ba mươi tuổi đầu như một tên ngốc đến chính anh còn buồn cười chính mình.

Hai má Ngôn Lạc Hi nóng lên, bây giờ anh đang nói lời lãng mạn sao?

"Rõ ràng buổi sáng mới gặp"

Ngôn Lạc Hi lẩm bẩm, không những vậy còn dốc sức "khi dễ" cô một trận, nói cái gì bù đắp tổn thất hai ngày không gặp, mặc kệ cô năn nỉ thế nào cũng không tha.

Lệ Dạ Kỳ bị cô ghét bỏ, trong lòng hờn dỗi, đưa tay véo má cô:"Cho nên bây giờ không vui khi nhìn thấy mặt anh?"

Ngôn Lạc Hi ngọt ngào cười:"Không, em thích nhất khuôn mặt này của anh"

Lệ Dạ Kỳ nhìn cô tươi cười cũng không biết nên vui hay buồn, ôm lấy cô nói:"Mặt trời lặn rồi, vô nhà thôi"

Nói xong, anh tiện tay ném quả cầu ra sau lưng Mai Mai lại hí hứng đi nhặt đến khi nó ngậm bóng trở lại nợ đó đã không còn hai thân ảnh vừa rồi.

Quả cầu rơi xuống, nó ỉu xìu cúi đầu, cảm giác mình bị ba ba ghét bỏ a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.