Chương trước
Chương sau
Lệ Dạ Kỳ cả người cứng đờ, dục vọng trong cơ thể bị một chậu nước đá dập tắt tức thì,

anh chậm rãi buông cô ra rồi lui về vị trí của mình.

Ngôn Lạc Hi nhìn phản ứng của anh, lập tức lạnh thấu tim gan, nước mắt không kìm được trào lên hốc mắt, cô che mí mắt, đau lòng nói: "Để em xuống xe”

Đây là đề tài cấm kỵ giữa bọn họ, cô đã chuẩn bị tinh thần dự đoán trước tất cả phản ứng của anh.

Nhưng khi nhìn thấy, phản ứng của anh là không phản ứng gì cả, cô phát hiện bản thân chưa từng hiểu thấu được anh, thật sự đau đến tận xương tủy.

Cửa mở khoá, Ngôn Lạc Hi cầm túi xách vội vàng đẩy cửa xe bước xuống.

Đâm thủng khoảng cách vô hình này giữa bọn họ mới coi như là kết thúc chân chính.

Ngôn Lạc Hi chặn một chiếc taxi ngồi vào, nước mắt đã chảy xuống, quay đầu nhìn về

Bentley màu đen dừng nơi đó không nhúc nhích, người đàn ông trong xe cũng hề có ý định muốn đuổi theo.

Nước mắt làm mờ tầm nhìn, cô thu hồi ánh mắt, lòng đau như dao cắt. Cô còn mong đợi điều gì? Anh sẽ không vì cô mà từ bỏ việc trả thù.

Lệ Dạ Kỳ ở trong xe, dựa lưng vào ghế, giơ tay lên trên mi mắt ngơ ngác nhìn chiếc taxi đang chở cô đi từ khi nào.

Trong khoảng thời gian này, không phải chưa từng nghĩ tới đó là nguyên do cô đột nhiên kiên quyết đòi ly hôn, nhưng khi từ miệng cô nhắc đến Phó Tuyền đó anh vẫn không ngăn được sững sờ.

Từ sau khi biết Phó Tuyền là mẹ cô, anh vẫn tự hỏi, một cô gái hồn nhiên, thiện lương như cô sao lại có người mẹ độc ác như vậy.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh máu tươi cùng thi thể chiến hữu ở khắp mọi nơi. Anh tuyệt đối

không thể tha thứ cho người tội ác tày trời này, sự tồn tại của bà ta chính là khối u ác tính của xã hội!

Thay vì nói bà ta là kẻ thù không đội trời chung với anh, thà nói bà là tội phạm anh phải chính tay bắt giữ bằng được.

Anh muốn bà ta đứng trên băng xét xử chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật, cũng để an ủi vong linh Du Nhiên và Tịch Uyên trên trời.

Chỉ không ngờ, thủ đoạn bà ta quá cao siêu, lại lấy thân phận như vậy trở thành người có liên quan với anh. Mẹ vợ?!

Sau khi điều tra thân phận Ngôn Lạc Hi, anh lấy lý do quan hệ mật thiết đề nghị cấp trên điều động người khác thay thế tiếp nhận nhiệm vụ nhưng bọn họ đã từ chối.

Theo như tình thế trước mắt, anh vẫn là người thích hợp nhất.

……



"Nhị Lạc."

Điền Linh Vân mở cửa, nhìn Ngôn Lạc Hi sững sờ đứng ở ngoài vội vàng kéo cô vào trong căn hộ.

Cửa vừa đóng lại, cô lập tức quay lại lao vào vòng tay Điền Linh Vân.

Điềm Linh Vân giật mình vươn tay ôm chặt lấy cô:"Sao vậy?"

“Đừng hỏi, để mình ôm cậu một chút….”

Ngôn Lạc Hi nức nở không kiểm soát không biết tìm ai, vẫn là cái tên Điền Linh Vân ở trong tâm trí.

Điền Linh Vân nghe tiếng khóc cực kỳ bi thương của cô, trái tim một cỗ khó chịu đem cô ngồi xuống sô pha.

Ngôn Lạc Hi cúi đầu ôm đầu gối khóc không thành tiếng:”Mình cho rằng, cho dù ly hôn với cũng không sao, nhưng…”

Điền Linh Vân nghe cô nói liên tục, rốt cuộc hiểu ra nguyên nhân chủ yếu khiến Ngôn Lạc Hi và Lệ Dạ Kỳ gần đây sóng gió không ngừng, cô nắm lấy từ then chốt:"Phó Tuyền là mẹ ruột cậu sao?"

Ngôn Lạc Hi khóc gật đầu.

Ánh mắt Điền Linh Vân trợn tròn, tuy rằng lúc này không nên hỏi nhưng mẹ của Nhị Lạc lại là Phó Tuyền tổng giám đốc Hoàn Á phong quang vô hạn, nói như vậy Nhị Lạc không phải rễ cây mà là đại phú bà!

Ô mai gót!

“Mẹ cậu và Lệ Dạ Kỳ là kẻ thù? Tại sao?”

Điền Linh Vân lại nhớ tới Lệ Du Nhiên luôn ở bên cạnh Phó Tuyền, nghe nói năm đó Lệ Du Nhiên bị bọn buôn người lừa bán, lúc cảnh sát đến nơi đã giao đấu một trận sau đó Lệ Du Nhiên trúng đạn mà chết.

Nhưng hiện tại Lệ Du Nhiên lại biến thành Phó Du Nhiên chết đi sống lại, nói như vậy Phó Tuyền phải là ân nhân chứ vì sao trở thành kẻ thù của Lệ Nhị thiếu?

Ngôn Lạc Hi tiếng khóc dừng lại,ngẩng đầu lên nhìn:”Mình…mình không biết, ở buổi tiệc đóng máy Lệ Du Nhiên nói với mình như vậy."

Điền Linh Vân nhìn cô không nói nên lời, cô cứ buồn bã đến như vậy lại chẳng hiểu nổi vì sao Phó Tuyền và Lệ Dạ Kỳ trở thành kẻ thù.

“Nhị Lạc, rốt cuộc nên nói cậu thế nào mới đúng?”

“Mình…”

Ngôn Lạc Hi gần đây gặp từng đợt đả kích, từ sau khi biết Phó Tuyền cùng Lệ Dạ Kỳ có thù hận, cô đã bị bắt cóc, sau đó được Lệ Dạ Kỳ cứu trở về thì liền xác nhận Phó Du Nhiên và Lệ Dạ Nhiên là cùng một người.

Liên tiếp đả kích, cô căn bản không kịp hỏi tại sao Lệ Dạ Kỳ và Phó Tuyền là kẻ thù.

“Đầu óc mình rối quá…mình…mình không biết gì cả"



Ngôn Lạc Hi hai tay ôm đầu, trước mắt hiện lên địch ý sâu sắc khi Lệ Dạ Kỳ nhìn thấy Phó Tuyền, mặc dù anh ngụy trang khá tốt nhưng loại đề phòng này ngôn ngữ cơ thể truyền ra.

Điền Linh Vân thật muốn gõ đầu mở não Ngôn Lạc Hi ra xem, rốt cô đang nghĩ cái quái gì?

Kho trách người ta nói, phụ nữ khi yêu chỉ số thông minh đều là âm, hiện tại vô cùng tán thành những lời này, nhìn Nhị Lạc như bây giờ quá rõ ràng rồi!

“Cho nên, cậu cái gì cũng không biết mà cùng anh ta gây ra trận lớn thế này? Nghĩ

kĩ lại, tôi có chút cảm thông cho Lệ nhị thiếu”

Ngôn Lạc Hi:”....”

Cô lau nước mắt, có chút ngượng ngùng nói: "Thật ra, không thể trách mình, là anh ấy để mình nghĩ lung tung. Còn nữa, chính Phó Du Nhiên nói anh ấy cưới mình là để trả thù mà"

“Tình địch nói mà cậu cũng tin, cậu là heo sao?”

Điền Linh Vân tức giận gầm lên nhìn thấy đôi mắt cụp xuống trông đáng thương của cô lại không thể chịu nổi.

“Mình…mình không phải heo a! Chỉ thiếu tự tin chút thôi, cũng không biết vì sao, mỗi lần đối mặt với anh ấy mình lại yếu kém đến vậy”. Ngôn Lạc Hi chán nản nói.

Lệ Dạ Kỳ tựa như mặt trời, cô hướng tới ánh sáng chói mắt phát ra quanh thân anh, lại bị ánh sáng cực nóng kia đâm bị thương.

Điền Linh Vân bất lực thở dài:"Nhị Lạc, sở dĩ cậu lo lắng không phải vì thiếu tự tin mà là quá coi trọng anh ta mà thôi"

Ngôn Lạc Hi ngẩn ra.

“Đôi khi coi trọng ai đó hơn cả chính mình sẽ bắt đầu thiếu cảm giác tồn tại lo được lo mất. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cậu chưa từng thực sự yêu Lục Chiêu Nhiên bởi đối mặt với anh ta cậu tự tin lạc quan toả sáng chưa bao giờ bị cảm xúc tiêu cực như vậy làm phiền lòng."

Cho dù Lục Chiêu Nhiên phản bội cô cũng không đau buồn lâu đến vậy, nhanh chóng tỉnh táo vui vẻ trở lại.

Còn với Lệ Dạ Kỳ thì lại giống như cơn đau đẻ của cô. Trong suốt thời gian này, cô đã khóc, đau lòng suy sụp vì anh rất nhiều.

Điền Linh Vân chưa bao giờ nhìn thấy Nhị Lạc như vậy. Nếu không yêu sâu đậm làm sao có thể đánh mất chính mình?

“Cục cưng à, mình phải làm gì đây?”Ngôn Lạc Hi lau nước mắt có chút xấu hổ nói.

“Đây cũng là chuyện tốt, chỉ cần cậu nhìn rõ tâm tư sẽ không mê muội như bây giờ”

Điền Linh Vân cảm giác mình sắp trở thành chuyên gia tư vấn tình yêu.

Ngôn Lạc Hi hoang mang nhìn, Điền Linh Vân xoa nhẹ đầu cô nói:”Nhị Lạc, nếu hai người thật lòng yêu, tất cả yếu tố bên ngoài không thể cản trở được hai người đến bên nhau. Vậy sau khi nhìn rõ lòng mình, cậu nghĩ xem tiếp theo nên làm gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.