Lệ Dạ Kỳ một thân âu phục đen quý phái, cao lãnh cấm dục, tùy ý dựa vào thân xe,
khí chất đế vương hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Khi thấy Ngôn Lạc Nhiên cùng Bạch Kiêu đi ra, ánh mắt anh dao động một chút, lập tức
khôi phục bình tĩnh.
Anh đứng thẳng người ra đón, đôi mắt đen chăm chú nhìn Ngôn Lạc Hi:"Buổi họp báo kết thúc rồi?"
"Ừ".Ngôn Lạc Hi gật đầu:"Sao anh lại ở đây?"
"Vừa mới họp xong gần đây, bây giờ chuẩn bị về sao?" Lệ Dạ Kỳ nói xong, còn lịch sự gật đầu với Bạch Kiêu, quả thực là lần đầu tiên phá lệ.
Ngôn Lạc Hi kinh ngạc suýt rớt hàm, anh đổi tính sao?
"Tạm thời chưa, đang định mời Bạch Kiêu ăn cơm". Ngôn Lạc Hi nói.
Lệ Dạ Kỳ theo bản năng đứng bên cạnh cô, ngước mắt nhìn Bạch Kiêu:"Hi Nhi nhà tôi nhận được sự chăm sóc của anh, vợ chồng chúng ta mời anh là việc nên làm, đã quyết định tối nay ăn gì chưa? Bây giờ chúng ta qua đó."
Ngôn Lạc Hi hoàn toàn bị sốc, trước khi chỉ cần thấy cô đi cùng Bạch Kiêu anh liền bộc lộ bản chất ngang ngược ngăn cản, hiện tại phong độ như vậy nhất định là ảo giác.
Đối với người đàn ông, chỉ số EQ chỉ bằng một con sứa mà nói, điều này tuyệt đối không thể xảy ra.
Bạch Kiêu chăm chú nhìn hai người đứng cùng một chỗ, không thể không thừa nhận bọn họ đúng là trai tài gái sắc.
Chỉ là chút tâm tư nhỏ bé của Lệ Dạ Kỳ, anh vẫn dễ dàng dò xét ra.
Bạch Kiêu đưa tay xoa xoa mi tâm, nói:"Thật ngại quá Lạc Hi, anh nhớ tới lát nữa còn có việc quan trọng, để lần sau anh mời em vậy, hẹn gặp lại"
Bạch Kiêu phất phất tay với Ngôn Lạc Hi, xoay người đi đến bãi đỗ xe, Lệ Dạ Kỳ rõ ràng bày ra bộ dáng muốn ngược đãi anh, anh cũng không muốn đi làm một cái bóng đèn sáng loáng.
Ngôn Lạc Hi nhìn theo bóng lưng Bạch Kiêu đi xa, cô thu hồi ánh mắt, nhìn Lệ Dạ Kỳ nói: "Cơm tối hỏng rồi, chúng ta ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy"
Nói xong, cô muốn rời đi. Lệ Dạ Kỳ giữ chặt cổ tay cô:"Mời Bạch Kiêu ăn cơm không mời anh ăn, đúng là keo kiệt"
Ngôn Lạc Hi cảm giác ánh mắt bốn phía bỗng dưng tập trung trên người bọn họ, vốn hai người đã rất bắt mắt, còn có người cầm điện thoại chụp ảnh, cô nghiêng người tránh né ống kính:"Lệ Dạ Kỳ, buông tay!"
"Mời anh ăn cơm, anh sẽ buông"
Lệ Dạ Kỳ cười híp mắt nói.
Ngôn Lạc Hi muốn xoa trán, nam nhân này từ khi nào trở nên quấn người như vậy?
Lại nhìn khách sạn, người đến rồi đi ngày càng nhiều, còn có truyền thông phóng viên ra vào, cô cắn răng nói: "Được, tôi mời, anh muốn ăn cái gì?"
"Lên xe rồi nói. "Lệ Dạ Kỳ mở cửa xe, đẩy cô vào.
Ngôn Lạc Hi ngồi cứng ngắc, cho đến khi người nào đó ngồi vào xe nhanh chóng chạy ra ngoài, hòa vào dòng xe cộ, cô nghiêng đầu nhìn anh:"Anh muốn ăn gì?"
"Chỉ cần là em làm, cái gì cũng được."
Lệ Dạ Kỳ nói.
Sắc mặt Ngôn Lạc Hi cứng đờ:"Anh cố tình tới tìm tôi kiếm chuyện đúng không? Tôi không biết nấu cơm"
"Vậy thì nấu lẩu, hôm đó anh một miếng cũng chưa ăn"
"Cũng không biết là ai lôi tôi đi, muốn ăn gì tự mình quyết định, dù sao đừng nghĩ tôi sẽ động thủ nấu cho anh". Ngôn Lạc Hi quay đầu đi chỗ khác.
Lệ Dạ Kỳ chăm chú nhìn trên sườn mặt cô, "Chúng ta đi mua đồ ăn, anh nấu em làm trợ thủ"
Ngôn Lạc Hi tức giận quay đầu trừng mắt nhìn anh:"Lệ Dạ Kỳ, anh là cố ý tra tấn tôi đi, ở ngoài chỗ nào không có cơm ăn, vì sao phải bắt tôi lăn qua lăn lại?"
“Bởi vì anh muốn ở bên em, nhiều hơn một phút cũng tốt"
Nếu anh không thường xuyên đến quét cảm giác tồn tại, lo lắng dần dần sẽ bị cô quên lãng đi.
Ngôn Lạc Hi: "......"
Nhìn sườn mặt ôn nhu lại ưu sầu của anh, Ngôn Lạc Hi thật sự muốn tặng cho một câu, nếu sớm biết có hôm nay thì ngày kia đừng làm!
Cuối cùng, vẫn không lay chuyển được, đi siêu thị mua thức ăn nguyên liệu nấu lẩu, sợ bị người ta nhận ra, Ngôn Lạc Hi dùng khăn choàng cổ che mặt, đi theo sau Lệ Dạ Kỳ.
Người trong siêu thị không nhiều lắm, hai người chọn mua xong nguyên liệu các thứ, lại tới khu tươi sống mua hải sản.
Ngôn Lạc Hi nhịn không được lẩm nhẩm nói:"Bình thường không phải ghét nhất ăn cay lắm sao? Anh đổi tính rồi hả?"
"Ừ"
Ngôn Lạc Hi cũng không biết nói gì, hai người đi tính tiền, đi qua khu đồ dùng vệ sinh, bỗng nhiên một cô gái mặc đồng phục học sinh ngăn cản đường đi của bọn họ.
Cô gái ngũ quan ngây ngô non nớt, thoạt nhìn giống như là vị thành niên, trong tay bưng một cái khay, trong đĩa đặt mười mấy chữ T, lo lắng và lúng túng nhìn họ.
"Chào anh, anh...anh có muốn mua bao cao su không?" Cô gái lắp bắp nói.
Lệ Dạ Kỳ nhìn cái thứ trong khay, anh nhíu mày, lạnh lùng nói:"Chúng tôi không cần"
Cô gái thiếu chút nữa bị bộ dáng hung thần ác sát của anh dọa khóc nghẹn hai mắt đến rưng rưng nói:"Thưa anh, chị gái đi cùng anh rất xinh đẹp, anh nên nghĩ cho chị ấy nhiều hơn. Mẹ tôi nói, con gái đều là đóa hoa kiều quý, chỉ khi được yêu thương mới có thể nở rộ hình dáng đẹp nhất"
Lệ Dạ Kỳ liếc Ngôn Lạc Hi một cái, lời của cô gái này, không hiểu sao đâm trúng vết thương trong lòng anh, là bởi vì anh không quý trọng, cô ở bên anh dần dần héo rủ, cho nên mới tuyệt vọng rời đi.
Nhưng chuyện này liên quan gì đến việc mua bao cao su?
"Xin lỗi, hiện tại chúng ta không cần". Lệ Dạ Kỳ lạnh lùng cự tuyệt, kéo Ngôn Lạc Hi rời đi.
Cô gái kia, không hiểu lấy đâu dũng khí túm lấy ống tay áo anh:"Anh gì ơi, chị gái nhỏ thích anh như vậy, anh có thể ích kỷ chỉ lo bản thân thoải mái thôi sao?"
Ngôn Lạc Hi vốn cho rằng cô gái này là loại đứa trẻ vâng dạ, không nghĩ tới thái độ cô bỗng nhiên cứng rắn như vậy, trẻ con bây giờ cũng hay thay đổi vậy hả?
Lệ Dạ Kỳ: "......"
Anh ngược lại là muốn sảng khoái a, nhưng từ khi cãi nhau với vợ, đã lâu không có cái gì đó a, có mua cũng không thể sử dụng!
Ngôn Lạc Hi đau đầu xoa xoa đầu lông mày:"Tôi không thích anh ta"
Nói xong, cô trực tiếp rời đi, không muốn đợi ở chỗ này bị người khác dòm ngó.
Không chỉ mất mặt, nếu không khéo còn bị fan nhận ra thế nào cũng ném tin lên mạng cả nước đều biết.
Gương mặt tuấn tú của Lệ Dạ Kỳ tối sầm, trầm giọng nói:"Đi lấy một lốc tới đây"
Cô gái bán hàng vui mừng, vội vàng chạy đến quầy, cầm túi vải đựng mười hai hộp vuông nhỏ, còn khuyến mãi thêm sản phẩm dùng thử nhét vào tay Lệ Dạ Kỳ.
"Anh à, đây là tặng anh, chúc anh cùng chị gái chơi vui vẻ, dùng hết lần sau lại đến ủng hộ tôi nhé, chân thành cảm ơn quý khách"
“……”
Đúng là cô lừa người a, còn đâu bộ dáng sợ hãi bị doạ khóc vừa rồi?
Tính tiền xong đi ra ngoài, liền thấy Ngôn Lạc Hi ngồi cạnh bồn hoa đang chờ, chân dài anh bước ra, đứng trước mặt cô, giọng nói nặng nề rơi vào tai cô:"Em ở đây à, anh còn tưởng rằng em đã đi rồi"
"Nói mời anh ăn cơm, tôi sẽ không nuốt lời"
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu lên nhìn anh, dưới đèn đường màu cam, khuôn mặt người đàn ông như ngọc, thật sự đẹp trai đến mức điên đảo chúng sinh a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]