Lệ Dạ Kỳ hơi nheo mắt nói:”Chúng ta kết hôn lâu vậy, thật sự nên tổ chức hôn lễ. Đây là sơ suất của con, cứ làm theo ý mẹ."
"Đúng, không nhắc ta gần như quên mất, phải rồi, Lạc Lạc, trong nhà còn người thân nào nữa thì mời mọi người đến dự một bữa tiệc hoành tráng." Tiết Thục Dĩnh nhìn Ngôn Lạc Hi.
Lệ Dạ Kỳ nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng ngắt lời:”Việc này không cần gấp, đợi xác định thời, con sẽ bảo Hi Nhi viết thiệp mời."
“Nhưng con phải gặp bố mẹ vợ…”
Tiết Thục Dĩnh biết, Ngôn Lạc Hi và bố mẹ mình tình cảm không tốt nhưng nếu tổ chức hôn lễ, hai nhà phải ra mắt nhau, đây cũng là biểu hiện sự tôn trọng đối với cô.
“Mẹ, con đói.” Lệ Dạ Kỳ lại ngắt lời mẹ.
Tiết Thục Dĩnh lẩm bẩm: “Biết rồi, biết rồi, ta đi giục dì Đồng nấu cơm.”
Khi Tiết Thục Dĩnh rời đi, Ngôn Lạc Hi mới thở phào nhẹ nhõm, cô cụp mắt tiếp tục ăn mì, lòng bàn tay anh đang nắm ướt đẫm mồ hôi, cô nhẹ nhàng rút lại, ăn mấy ngụm mì, nói:”Có phải em rắc rối quá không?”
"Hả?" Lệ Dạ Kỳ đặt tay lên lưng ghế cô, động tác rất chiếm hữu giống như muốn ôm cô vào lòng.
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn anh, một lúc sau mới lắc đầu:”Không có gì, chỉ là tạm thời em chưa nghĩ đến kết hôn, em biết mẹ muốn trấn an em nhưng..."
Phó Tuyền và Lệ Dạ Kỳ thù hận không đội trời chung, trong hoàn cảnh như vậy tổ chức hôn lễ không thích hợp.
Lệ Dạ Kỳ giơ tay đặt lên mu bàn tay của cô, nói: "Hi Nhi, chuyện gì cũng đừng nghĩ, yên tâm giao cho anh, anh sẽ xử lý. Em có tin anh không?"
Ngôn Lạc Hi ngơ ngác nhìn: “Em..”
“Tin anh, Hi Nhi.”
Ngôn Lạc Hi nhắm mắt lại, không phải cô không tin anh, mà là không thể tin chính mình.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, từ từ rút tay lại thì thầm: "Để em suy nghĩ, được không?"
“Được.” Lệ Dạ Kỳ nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, anh biết cô cần thời gian, nhưng cho dù câu trả lời thế nào, anh cũng sẽ không từ bỏ.
Lúc này, những gì anh có thể làm là nắm chặt tay cô không bao giờ bỏ cuộc.
Ăn tối xong, Ngôn Lạc Hi về phòng, ngồi ở đầu giường tay cầm kịch bản, đầu óc nhưng đang lang thang nơi nào.
Cửa phòng đột nhiên từ ngoài đẩy vô, cô ngẩng đầu nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ tóc ướt đi vào, mặc bộ đồ ở nhà tối màu, toàn thân mềm mại.
Anh chậm rãi bước đến bên giường, ngồi xuống bên mép, ánh mắt rơi vào kịch bản trên tay cô, nói: “Em học thoại à?”
Ngôn Lạc Hi gật đầu, ánh mắt dừng lại trên mái tóc trần của anh:”Xem qua trước, tóc anh còn nhỏ nước, dùng khăn lau khô, nếu không sẽ bị cảm lạnh."
Lệ Dạ Kỳ hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Anh bị cảm lạnh có thấy khó chịu không?”
Ngôn Lạc Hi cắn môi dưới, im lặng hồi lâu, Lệ Dạ Kỳ tuyệt vọng nhìn cô, buồn bã thở dài: "Không sao, anh khỏe mạnh, không dễ cảm lạnh như vậy."
Ngôn Lạc Hi liếc anh, không hiểu sao cảm thấy giọng điệu của anh có chút ủy khuất, cô đóng kịch bản lại, đặt sang một bên, đứng dậy vào phòng tắm lấy khăn khô, đứng trước mặt, đội khăn lên đầu anh nhẹ nhàng lau lau.
Lệ Dạ Kỳ hai mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn cô.
Ngôn Lạc Hi rất chuyên tâm, tất cả chú ý đều đổ dồn trên tóc của anh, anh rất hài lòng không thể giải thích được, vòng tay qua kéo cô vào giữa hai chân mình.
"Hi Nhi, chúng ta chọn thời điểm chụp ảnh cưới đi."
Anh chợt nhớ ra hình như chỉ có một bức ảnh hai người chụp cùng, đó là sau khi cô bị bắt cóc, anh chủ động đã đăng nó lên weibo.
Trong lòng Ngôn Lạc Hi khẽ động, "Em..."
“Đừng từ chối.” Lệ Dạ Kỳ đột nhiên nghiêm túc ngắt lời cô.
Trong lòng Ngôn Lạc Hi cảm xúc lẫn lộn, nếu một tháng trước, cô sẽ vui vẻ tiếp nhận hôn lễ, nhưng bây giờ cô thật sự sợ hãi khi đi đến bước này.
Bởi vì nó sẽ không dẫn đến hạnh phúc mà chỉ liên tục gặp bất hạnh, cô sao có thể chịu đựng được?
"Anh thật bá đạo." Ngôn Lạc Hi thở dài.
Lệ Dạ Kỳ kéo cô lại gần, tựa đầu vào bụng cô: “Nếu anh không độc đoán, sao giữ được em, Hi Nhi, anh muốn cả thế giới biết em là người phụ nữ của anh.”
Ngôn Lạc Hi cụp mắt nhìn hai vòng xoáy trên đỉnh đầu anh, nghe nói người như vậy chỉ số IQ rất cao, tính cách bướng bỉnh.
“Quần áo ướt rồi” Ngôn Lạc Hi nói.
Lệ Dạ Kỳ ánh mắt tối sầm, “Vậy đi lấy máy sấy tóc giúp anh làm được không?”
Ngôn Lạc Hi bắt gặp ánh mắt của anh, không biết vì sao trong lòng cô lại mềm nhũn ra: “Ừ.”
Cô vào phòng ngủ lấy máy sấy, người đàn ông đã nằm trên giường ngủ thiếp đi. Ngôn Lạc Hi đi tới, nhìn anh nhắm mắt lại, lông mi phủ bóng lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, dưới mắt có quầng thâm nặng nề.
Mấy ngày nay, anh vừa đến công ty giải quyết một số việc, ban đêm còn phải ở bệnh viện với cô, thời gian ngủ không nhiều, có lẽ rất mệt mỏi vừa chạm vào gối liền ngủ say.
Cô cúi xuống cắm phích cắm rồi bật gió ở mức nhỏ nhất làm khô tóc anh từng chút.
Sấy tóc xong, cô ở bên giường, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh, vẻ lạnh lùng nghiêm túc thường ngày đã biến mất, khi ngủ giống như một đứa trẻ, kìm lòng không được đưa ngón tay chạy theo đường nét khuôn mặt được vẽ từng chút một.
Cho tới bây giờ, cô vẫn thích anh tới phát điên, nhưng mỗi lần nghĩ đến vụ tai nạn, cô không khỏi run lên vì sợ hãi, cô không muốn đánh cược, càng không thể để anh gặp nguy hiểm.
Nếu như một ngày vì cô, anh nằm trong phòng mổ, cô nhất định hận mình đến chết.
"Phu nhân, anh thích em”
Lệ Dạ Kỳ trong lúc ngủ thì thầm, vô thức nắm lấy tay cô, giây tiếp theo Ngôn Lạc Hi đã ngã vào lồng ngực người đàn ông, bị anh ôm chặt chẽ.
Ngôn Lạc Hi tâm hồn run rẩy, ba chữ “anh thích em” khiến cô đau khổ tột cùng.
Lệ Dạ Kỳ theo bản năng ôm chặt lấy cô, thống khổ nói:”Hi Nhi, đừng đi…đừng rời xa anh…”
Làm sao đây?
Ngôn Lạc Hi nước mắt tuôn trào, vòng tay chui vào lồng ngực ấm áp, nhỏ giọng: “Lệ Dạ Kỳ, em cũng thích anh…rất rất thích, trước nay chưa từng thay đổi nhưng…”
Cô đau lòng, nói:”Em không muốn anh vì em khổ sở, vì em mà đánh đổi…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]